“Nhưng nếu không có nước dinh dưỡng của Thần Thần, những đứa con này cũng không thể ra đời. Chúng chính là kết tinh tình yêu của em và anh.”
“...”
Nói cũng có lý. Nhưng thôi, tốt nhất đừng nói nữa. Anh đâu nuôi nổi nhiều con thế này. Anh còn đang tính bán hết mấy đứa con này để nuôi bản thân đây.
Anh thật độc ác quá đi!
Hà Thiệu Thần vẫn có chút xúc động: “Vậy em sinh thêm nhiều con nữa đi. Đến lúc anh bán hết mấy đứa nó rồi anh sẽ dùng tiền đó để nuôi em.”
Có vẻ trò đùa này đi hơi xa rồi…
“Tất cả đều nghe theo Thần Thần.” Giọng của Xoài Một vẫn đầy e thẹn.
“Được rồi, anh còn phải đi kiểm tra những chỗ khác trong vườn. Ngày mai anh sẽ quay lại thăm em.” Hà Thiệu Thần nhấc giỏ lên. Vườn rộng đến mười mẫu, anh không có tiền mua xe ba bánh chạy trong vườn, nên chỉ còn cách đi bộ mà thôi. Đi hết một vòng cũng mất kha khá thời gian.
Chiều qua anh đã kiểm tra một nửa vườn cây rồi, hôm nay chỉ cần xem nốt số còn lại, nhổ cỏ, tỉa những cành cây thừa, mới vậy đã hết buổi sáng rồi.
Những cây còn lại trong vườn không có cây nào khai trí cả. Có lẽ vì Xoài Một là cây anh hái quả nhiều, thường xuyên tiếp xúc nên mới có thể khai trí.
Về đến nhà đã gần mười hai giờ trưa. Sau khi ăn trưa xong, anh tựa lưng vào ghế, trong lòng tự hỏi không biết khi nào vị khách kia sẽ đến.
Hôm qua, ba người bọn Chung Hạo Quân đã xuất phát từ Đế Đô, cả ba thay phiên nhau lái xe. Sau khi nghỉ một đêm ở trạm dịch vụ trên đường cao tốc, họ mất tổng cộng ba mươi tiếng, cho đến tối muộn mới đến được huyện Dịch. Ba người chỉ đành ở lại một khách sạn trong huyện, chờ sáng hôm sau mới liên hệ với Hà Thiệu Thần.
“Giám đốc Chung, nơi này hẻo lánh quá. Sao anh lại nghĩ đến chuyện du lịch ở đây?” Một trong những người đi cùng là Trương Dật Trần tỏ vẻ thắc mắc.
Bản thân Chung Hạo Quân cũng không biết vì sao lúc đó lại chọn nơi này. Huyện Dịch nằm trong tỉnh Vân, là tỉnh có tiếng về trái cây. Có lẽ do quá mải mê với công việc, ngay cả đi du lịch cũng chọn nơi liên quan đến trái cây. Còn chuyện làm sao đến được huyện Dịch, thực ra là do anh ta không dùng GPS mà cứ lái xe bừa thôi.
Nhưng trước mặt nhân viên của mình, cậu tất nhiên phải tô vẽ thêm: “Tôi chọn nơi này vì không khí trong lành, núi non hữu tình. Dù là đi nghỉ dưỡng, nhưng nếu tình cờ tìm được một hai loại trái cây chất lượng cao thì không phải sẽ càng tuyệt vời sao? Nhìn xem, chẳng phải thế là có tiền thưởng rồi à.”
Triệu Viêm Bân tỏ vẻ quả đúng là giám đốc, suy nghĩ sâu sắc hơn bọn họ. Cậu ta là một nhân viên mới tốt nghiệp năm nay, đang thực tập cùng với Đỗ Thành. Lần này, Chung Hạo Quân đưa cậu ta đi theo là để rèn luyện thêm cho cậu ta.
“Nhưng sao chúng ta không đi máy bay?” Đây là lần đầu tiên cậu ta ngồi xe lâu như vậy, toàn thân đều ê ẩm.
Lý do không đi máy bay? Tất nhiên là vì sau khi đọc báo cáo, Chung Hạo Quân quá hào hứng đến mức quên luôn. Đến khi nhớ ra thì xe đã chạy được hai tiếng trên cao tốc rồi: “Cậu nhìn xem, nơi này hẻo lánh như vậy, đi máy bay cũng chỉ đến được thủ phủ của tỉnh Vân thôi. Tính cả thời gian mua vé và chờ ở sân bay, sau khi đến thủ phủ, việc di chuyển đến huyện Dịch cũng là vấn đề. Thế nên lái xe vẫn là tiện nhất.”
Triệu Viêm Bân và Trương Dật Trần nghe vậy đều gật đầu tỏ vẻ “thì ra là vậy”, sau đó họ đầy ngưỡng mộ nhìn Chung Hạo Quân. Không chỉ có tinh thần trách nhiệm cao, mà đầu óc anh ấy cũng nhanh nhạy hơn họ nhiều.
“Được rồi, nghỉ sớm đi.” Nếu hỏi thêm nữa thì sẽ bị lộ mất.
Hà Thiệu Thần nhận được cuộc gọi từ Chung Hạo Quân vào lúc tám giờ sáng. Lúc này, anh đang ăn một bữa sáng đơn giản gồm cháo trắng và bánh bao. Đây là loại bánh bao lớn được bán ở ngoài chợ, giá một tệ hai cái, ăn một cái là no.
Nghe tiếng chuông điện thoại, anh liếc nhìn thông tin người gọi. Thoắt cái, vẻ mặt vốn dĩ ung dung của anh chuyển thành vui mừng – ông chủ lớn tới rồi!
Nội dung cuộc gọi là thông báo nhóm của Chung Hạo Quân đã đến huyện Dịch. Tuy nhiên, anh không cần phải ra đón, chỉ cần cung cấp địa chỉ, họ sẽ tự lái xe đến.
Thế là Hà Thiệu Thần báo tên làng của mình. Sau khi cúp máy, anh nhanh chóng giải quyết bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa một lượt rồi tính toán thời gian để ra đợi ở đường đất của cổng làng.
Đúng vậy, đường vào làng của anh không phải là đường bê tông mà chỉ là đường đất. Mỗi lần lái xe ba bánh đi trên con đường này, anh đều bị xóc đến ê ẩm cả người.
Chờ khoảng mười phút, Hà Thiệu Thần đã thấy chiếc xe màu đen của Chung Hạo Quân từ xa. May mà mấy hôm nay trời không mưa, nếu không giờ đây chiếc xe này đã khoác lên mình một màu sắc khác rồi.
Từ xa, xe của Chung Hạo Quân đã thấy Hà Thiệu Thần đứng đợi ở cuối con đường đất, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Rồi họ lái xe đến chỗ Hà Thiệu Thần, chạy tới trước cửa nhà anh, vừa tắt máy, câu nói đầu tiên của Chung Hạo Quân là: “Người anh em, tôi cứ tưởng huyện Dịch đã hẻo lánh lắm rồi, không ngờ làng của anh còn hẻo lánh hơn nữa. Tôi suýt nữa nghĩ là GPS dẫn sai đường rồi.”