Cậu đặt giỏ trái cây trên tay xuống bàn bếp, nhìn thấy bữa sáng mình làm cho Phó Bách Khải vẫn còn nguyên trên bàn, vẻ mặt chẳng có gì ngạc nhiên. Cậu định cất vào tủ lạnh, nhưng nghĩ có lẽ đã hỏng nên đành đổ hết vào thùng rác.
Nhìn đống thức ăn hỗn tạp trong thùng, nước mắt cậu bỗng dưng rơi xuống.
Cậu biết Phó Bách Khải có người khác bên ngoài.
Từ rất lâu trước đây, cậu đã nghe chuyện chồng mình ngoại tình, mỗi lần một người khác. Cậu từng chất vấn, nhưng Phó Bách Khải luôn dùng đủ lý do để qua loa, chối bay chối biến. Cậu cũng tự lừa mình dối người mà tin vào những "đồng nghiệp" trong lời anh ta.
Nhưng đến tháng trước, cậu phát hiện mùi pheromone vương trên người chồng mình chỉ của cùng một người, anh ta cũng bắt đầu thường xuyên không về nhà. Một cảm giác nguy cơ trỗi dậy, thôi thúc cậu đến tận công ty tìm anh ta.
Sau lần đó, Phó Bách Khải có về nhà vài hôm. Nào ngờ hôm nay, người tình của anh ta lại quang minh chính đại tìm đến tận mặt cậu.
Omega xinh đẹp đó tên Bạch Trinh. Cậu ta nói mình là mối tình đầu của Phó Bách Khải, rằng họ yêu nhau sâu đậm. Cậu ta kể đủ chuyện lớn nhỏ, rằng Phó Bách Khải đối xử với cậu ta tốt thế nào, yêu cậu ta ra sao.
Đó đều là những điều cậu chưa bao giờ được trải nghiệm.
Cuối cùng, cậu ta nói, hy vọng cậu có thể ly hôn với Phó Bách Khải.
Qua lời cậu ta, họ vốn dĩ nên ở bên nhau, còn cậu lại như kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của họ.
Nhưng rõ ràng khi xưa, lúc đăng ký kết hôn ở cục dân chính, lúc cử hành hôn lễ trong nhà thờ, đều là Phó Bách Khải đi cùng cậu. Lời tuyên thệ năm ấy cũng chính miệng anh ta nói ra.
Cớ sao bây giờ, chỉ mình cậu thành người có lỗi?
Cậu cúi xuống nhìn những giọt nước mắt đọng trên mặt bàn bếp, chỉ là vài giọt thôi, lau một cái là biến mất, không để lại dấu vết gì.
Điện thoại trong túi reo lên. Cậu lấy ra, là mẹ Phó Bách Khải gọi.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố lấy lại tinh thần.
"Alo, mẹ ạ."
"ŧıểυ Chí à, đang làm gì thế con?"
Phương Phùng Chí cố gắng để giọng mình nghe bình thường nhất: "Con vừa ăn cơm xong, đang rửa bát."
"Ăn muộn vậy à? Ăn xong có định làm gì không?"
"Dạ không. Mẹ có chuyện gì không ạ?"
Người đối diện cười cười: "Cũng không có gì, chỉ là chuyện lần trước mẹ nói với con đó. Các con kết hôn cũng hơn một năm rồi, không thể cứ không chịu có con mãi được..."
Người đàn bà còn đang lải nhải, Phương Phùng Chí ngắt lời bà: "Mẹ..."
"Chúng con chưa muốn có con..." Cậu nhớ lại những lời Bạch Trinh nói hôm nay, và lần đầu tiên biết được Phó Bách Khải cũng sẽ vì người mình thích mà làm nhiều chuyện cuồng nhiệt đến vậy. "Hơn nữa, con cảm thấy có lẽ chúng con không hợp nhau."
Người đối diện khựng lại, giọng điệu trở nên sắc bén: "Không hợp nhau?"
Phương Phùng Chí đột nhiên căng thẳng.
"Pheromone xứng đôi một trăm phần trăm mà có thể không hợp nhau sao?"
"ŧıểυ Chí, lúc kết hôn con đâu có nói như vậy."
"Không phải ạ, con cảm thấy Bách Khải nên tìm người mà anh ấy thích, có lẽ anh ấy không thích con cho lắm..."
Người đàn bà cắt ngang: "Vậy con muốn thế nào?"
"Ly hôn à?"
Phương Phùng Chí nắm chặt điện thoại: "...Vâng."
"Đủ rồi." Người đàn bà không muốn nghe nữa: "Con đừng lấy lý do đó với mẹ. Không thể ly hôn."
"Chúng ta đã giúp nhà con nhiều như vậy, con cũng nên biết điều một chút chứ?"
Phương Phùng Chí khẽ cắn môi, không nói thêm lời nào.
"Cứ vậy đi, ngày mai mẹ qua nói chuyện. Chuyện hai đứa cứ từ từ giải quyết. Đã ở với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ không có chút tình cảm nào?" Nói xong, bà ta không đợi Phương Phùng Chí trả lời mà cúp máy luôn.
Nhìn màn hình cuộc gọi đã kết thúc, Phương Phùng Chí cất điện thoại vào túi, lặng lẽ bắt đầu công việc cần làm tối nay.