Vùng Đất Khô Cằn (EABO)

Chương 6: Vùng Đất Khô Cằn (EABO)

Trước Sau

break

Mẫn Trì bất giác nhíu mày, thôi bỏ đi.

Tình cảm hắn dành cho Phó Bách Khải lúc này rất phức tạp. Đương nhiên là có thích, nhưng trong mắt hắn, Phó Bách Khải chỉ là một Alpha tinh anh hết lòng vì công việc, chẳng hề vướng bận tình cảm. Mẫn Trì thậm chí không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ của anh ta khi động dục trên giường cùng Omega kia sẽ ra sao.

Sau dạo đó, Omega kia dường như không còn xuất hiện ở cửa công ty nữa. Nhưng mỗi khi ngửi thấy mùi hương ấy trên người Phó Bách Khải, hắn không còn cảm thấy thư thái như trước. Nghĩ đến việc nó phát ra từ một Omega, hắn lại thấy khó chịu.

Cuối tuần này, mẹ sắp xếp cho hắn một buổi xem mắt, và hắn không thể từ chối.

Năm nay đã ba mươi tuổi, hắn sớm đã đến tuổi kết hôn nhưng lại quá kén chọn, đến cả bạn giường cũng chẳng tìm được người vừa ý, khiến cha mẹ không khỏi lo lắng.

Đương nhiên, Enigma nào trên thế giới này cũng gặp phải vấn đề tương tự.

Họ muốn bạn đời là Alpha, nhưng rất ít Alpha tình nguyện khuất phục dưới thân họ, từ bỏ giới tính vốn có của mình để trở thành một Omega.

Tất nhiên, không phải là không có.

Vốn chỉ định đi cho có lệ, nào ngờ vừa ngồi xuống, hắn đã kinh ngạc khi phát hiện người đối diện là một Alpha.

Đối phương nhìn hắn, ôn hòa chào hỏi: "Chào anh."

Không ngờ sau khi biết giới tính của mình mà vẫn có Alpha đến xem mắt, hắn đang hoang mang thì đối phương lên tiếng: "Mẫn tiên sinh, nghe nói anh là Enigma?"

"Đúng vậy."

"Đây là lần đầu tôi được gặp một Enigma đấy." Anh ta tỏ ra rất hứng thú với Mẫn Trì: "Vừa rồi anh đứng trước mặt làm tôi giật cả mình."

"Còn cao lớn hơn rất nhiều Alpha."

Câu đùa này khiến bầu không khí dịu đi không ít. Mẫn Trì cười đáp: "Nhiều người cũng nói vậy."

Đang trò chuyện, hắn bỗng ngửi thấy một mùi pheromone quen thuộc.

Dù ở khá xa, Mẫn Trì vẫn nhận ra ngay tức khắc. Hắn nhíu mày nhưng không kìm được mà quay đầu nhìn theo hướng mùi hương. Hắn thấy chàng trai hôm nọ đứng ở cửa công ty cùng Phó Bách Khải đang đi vào, mắt hướng về chiếc bàn cạnh cửa sổ. Nơi đó cũng có một người đang ngồi... Gương mặt ấy Mẫn Trì chẳng hề xa lạ, chính là Omega lần trước đến đón Phó Bách Khải tan làm. Dù không hứng thú với Omega, Mẫn Trì cũng phải thừa nhận người này rất đẹp, một vẻ đẹp khiến người ta khó quên ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Người quen à?" Alpha ngồi đối diện đột nhiên hỏi.

Mẫn Trì thu tầm mắt lại, lắc đầu: "Không, chỉ trông giống một người bạn thôi."

Hắn không để tâm đến tình tiết nhỏ này. Đối tượng xem mắt hôm nay khá ổn, sở thích của cả hai cũng tương đồng. Đáng tiếc, Mẫn Trì không có ý muốn tiến xa hơn. Hắn giờ vẫn một lòng với Phó Bách Khải, tạm thời không thể nghĩ đến việc tìm hiểu người khác.

Sau bữa ăn, Mẫn Trì ra bãi đỗ xe, không ngờ lại bắt gặp Omega xinh đẹp kia. Đối phương vừa đi nhanh vừa gọi điện thoại, lướt qua Mẫn Trì còn ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Thấy Mẫn Trì cũng đang nhìn mình, cậu ta bèn mỉm cười.

Cậu ta làm nũng với người ở đầu dây bên kia: "Phiền quá đi, những gì cần nói em đều nói hết rồi mà cậu ta cứ ngồi im như tượng vậy."

Không biết người kia nói gì, giọng điệu của Omega liền có chút bực bội: "Anh mau giải quyết đi, anh có biết mùi trên người anh khó ngửi đến mức nào không?"

Mẫn Trì mở cửa xe, Omega kia đã đi xa nhưng hắn vẫn loáng thoáng nghe thấy cậu ta nói: "... đêm nay đến chỗ em..."

Lúc đưa Alpha kia về nhà, Mẫn Trì vẫn nói chuyện như bình thường nhưng gương mặt lại vô cảm, u ám, tâm trạng có vẻ không tốt.

Phương Phùng Chí trở về căn nhà tối om. Ngoài trời nóng nực, người cậu đẫm mồ hôi, dính nhớp vô cùng khó chịu. Cậu thay dép, hướng mắt về phía phòng sách, cửa hé mở nhưng đèn bên trong không bật. Cậu mở điện thoại, nhìn tin nhắn gửi cho Phó Bách Khải từ một tiếng trước vẫn chưa được hồi âm.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc