Cả đêm tâm trạng Mẫn Trì nặng trĩu, không phải vì mối quan hệ kia, mà là vì Phó Bách Khải.
Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ tùy tiện phỏng đoán đời tư của người khác, vì vốn dĩ hắn chẳng có hứng thú gì với những chuyện này. Nhưng đối phương lại là người hắn đã để tâm từ lâu, nên mọi việc liên quan đến anh ta đều trở thành ngoại lệ khiến hắn phải bận lòng.
Hắn đã đoán được gã Omega hôm trước đến công ty tìm Phó Bách Khải chắc hẳn đang sống chung với anh ta. Giữa họ không thể nào không có quan hệ gì, ít nhất cũng phải là người yêu, và bộ dạng hôm đó trước cổng công ty có lẽ là do mâu thuẫn. Còn người Omega xinh đẹp kia nữa...
Ban đầu, hắn còn hoài nghi, nghĩ rằng họ chỉ là bạn bè. Nhưng khi thấy gã Omega ấy nói chuyện điện thoại ở bãi đỗ xe, mà đầu dây bên kia rất có thể là Phó Bách Khải, hắn biết mối quan hệ đó không thể nào đơn thuần là bạn bè được.
Mẫn Trì bực bội bước vào phòng tắm. Tình cảm hắn dành cho Phó Bách Khải ngày càng trở nên phức tạp. Dù trong lòng có thích, hắn vẫn không tài nào chấp nhận được những việc anh ta đã làm.
Nếu chuyện này xảy ra với người khác, tuy miệng không nói nhưng trong lòng hắn sẽ không bao giờ giao du với hạng người có đạo đức cá nhân kém cỏi như vậy, trừ khi có hợp tác làm ăn. Nhưng oái oăm thay, người đó lại là Phó Bách Khải, khiến lòng hắn dấy lên cảm giác vừa tiếc vừa giận, hận sắt không thành thép.
Hắn tự thấy nực cười cho cảm giác này của mình. Bản thân với anh ta chẳng có chút quan hệ nào, vậy mà lại đi nhọc lòng lo chuyện riêng của người ta.
Cảm xúc rối bời ấy cứ đeo đẳng hắn cho đến sáng hôm sau.
Khi Phó Bách Khải ghé sát vào, mùi pheromone cúc cam trên người anh ta ít ỏi đến đáng thương, thay vào đó là một mùi hương khác, mùi hương của gã Omega ở bãi đỗ xe. Vẻ mặt vốn đã căng thẳng của Mẫn Trì như bị xé toạc ra.
Hắn biết trên đời này không có ai thập toàn thập mỹ, bản thân hắn cũng không có quyền yêu cầu gì về đời tư của người khác. Nhưng có lẽ do môi trường giáo dục từ nhỏ đã khác biệt, nên những chuyện liên quan đến đạo đức cá nhân chính là lằn ranh cuối cùng của hắn.
Hắn cố nén cảm xúc cá nhân để không ảnh hưởng đến công việc. Cuộc họp vừa kết thúc, hắn liền rời đi, vờ như không nghe thấy tiếng Phó Bách Khải gọi với theo sau.
Giai đoạn này, dự án gấp rút của công ty cũng đã cơ bản hoàn thành. Mấy đồng nghiệp cùng làm dự án rủ Phó Bách Khải ra ngoài uống rượu.
Hôm nay tâm trạng anh ta không tốt, đủ thứ chuyện chồng chất khiến lòng dạ rối bời, nên liền đồng ý đi uống vài ly để giải khuây. Mai lại là ngày nghỉ, mọi người khó lắm mới được thả lỏng một lần. Uống xong cũng đã gần mười hai giờ đêm. Anh ta vốn định đến nhà Bạch Trinh nhưng lại sợ khuya khoắt thế này sẽ làm phiền giấc ngủ của cậu nên đành trở về nhà.
Uống có hơi nhiều, bước đi cũng xiêu vẹo, nhưng ý thức vẫn còn khá tỉnh táo.
Miễn cưỡng về đến nhà, đèn trong nhà đã tắt ngóm. Phó Bách Khải chỉ thấy lòng càng thêm bực bội, anh ta tùy tiện thay giày rồi quẳng áo khoác lên sô pha. Anh ta đi thẳng vào thư phòng, nơi anh ta vẫn ngủ từ sau khi kết hôn với Phương Phùng Chí. Đang định vào phòng tắm, nào ngờ đèn phòng nghỉ đột nhiên bật sáng.
Phương Phùng Chí tiến lại gần: "Bách Khải? Anh uống rượu à?"
Phó Bách Khải khẽ đảo đôi mắt sáng ngời, nhìn về phía Phương Phùng Chí. Pheromone của Omega tràn ngập khắp căn phòng. Kỳ động dục của cậu ta không phải đã qua rồi sao? Anh ta nhìn vào tuyến thể sau gáy cậu, nơi đó hoàn toàn trống trơn, trơn bóng lồ lộ ra ngoài, nhìn mà ngứa cả răng.
"Mẹ kiếp." Anh ta buột miệng chửi: "Cậu lại không dán miếng ngăn pheromone."
Phương Phùng Chí sững sờ. Đây là lần đầu tiên cậu nghe người chồng Alpha của mình văng tục. Một nỗi sợ hãi vô hình dâng lên trong lòng: "Em… em nghĩ đêm nay anh không về..."