Vùng Đất Khô Cằn (EABO)

Chương 15: Vùng Đất Khô Cằn (EABO)

Trước Sau

break

Hắn không đến bệnh viện, vì Mẫn Trì biết đây là vấn đề gì. Do pheromone tích tụ quá nhiều nên cơ thể nóng lên, cũng giống như cơ chế động dục của Omega, chỉ cần giải phóng hết lượng pheromone dư thừa là ổn. Nhưng một tuần trước hắn vừa đến bệnh viện rút bớt pheromone, bây giờ lại tích tụ nhiều như vậy. Mỗi một tế bào trong cơ thể như đang nhảy múa, người vã mồ hôi khó chịu. Sau khi bảo người giúp việc rời đi, hắn vào bếp rót một cốc nước đá lớn. Dạ dày lạnh buốt nhưng những nơi khác vẫn cứ nóng hừng hực. Vì định kỳ đến bệnh viện rút pheromone nên hắn sẽ không động dục, thế nên hắn rất ít khi gặp phải tình huống này. Trong đầu cứ bị mùi pheromone cam cúc chiếm cứ. Hắn thậm chí còn tưởng tượng mình một lần nữa trở lại thang máy đêm đó, chỉ cần ngửi được mùi hương kia cũng đủ khiến hắn thoải mái đến bắn tinh.

Hắn ngâm mình vào bồn tắm. Trong nước có mùi hương giống với mùi của Omega kia, đây là loại tinh dầu hắn nhờ người mua từ nước ngoài, tan trong nước tỏa ra mùi hương cam cúc dìu dịu. Tay Mẫn Trì xoa nắn dươиɠ ѵậŧ đã tím bầm, tưởng tượng rằng đây là mùi pheromone cam cúc. Trong đầu hắn lại hiện lên khuôn mặt lạnh băng của Phó Bách Khải...

Nhưng lần này thì không phải.

Trong đầu hắn hiện lên một chiếc cổ trắng nõn, thanh tú, phía sau dán miếng dán ức chế mỏng manh. Răng nanh của Mẫn Trì rất sắc, hắn cảm thấy chỉ cần mình cắn một phát là có thể xé toạc cả miếng dán lẫn lớp da thịt bên dưới, đem pheromone nồng nặc của mình truyền hết vào cơ thể người kia.

Đến thứ hai, nhiệt độ cơ thể Mẫn Trì đã trở lại bình thường. Hắn vẫn đến công ty như thường lệ.

Lúc họp, hắn có thấy Phó Bách Khải. Mùi cam cúc dường như không tồn tại trên người anh ta, nghĩa là trong khoảng thời gian này, anh ta có lẽ chưa về nhà ngày nào.

Hắn ngửi thấy mùi pheromone Omega chưa bị đánh dấu, chẳng có chút liên hệ nào với mùi pheromone trên người Phó Bách Khải. Có lẽ hai người thật sự chỉ là quan hệ ở chung. Nhưng hắn lại nghĩ đến chiếc nhẫn trên ngón út của Omega, trong khi trên tay Phó Bách Khải lại không có.

Anh ta ở chung với một Omega đã kết hôn, chuyện này có hơi khó nói.

“Mẫn tổng?”

Mẫn Trì nhìn thư ký đang nói, đột nhiên hoàn hồn. Hắn thế mà lại không kìm được mà bắt đầu suy đoán về đời sống cá nhân của Phó Bách Khải. Hắn cau mày, day day sống mũi: “Cậu tiếp tục đi.”

Buổi tối lúc về nhà, hắn lại tình cờ gặp Phó Bách Khải cũng đang tan làm ở bãi đỗ xe.

Phó Bách Khải gật đầu với Mẫn Trì: “Mẫn tổng.”

Mẫn Trì đang chuẩn bị lên xe thì thấy xe của Phó Bách Khải lái lại gần. Anh ta nhìn Mẫn Trì: “Mẫn tổng, đi uống một ly không?”

Mẫn Trì do dự một lúc: “Được.”

Sau chuyện của Omega lần trước, hai người không còn đi ra ngoài cùng nhau. Trước kia luôn là Mẫn Trì hẹn anh ta, bây giờ Phó Bách Khải lại chủ động mời trước. Nếu là Mẫn Trì của trước kia có lẽ sẽ rất vui, nhưng hiện tại tâm trạng hắn lại vô cùng phức tạp.

Hai người đến quán bar uống vài ly, thuận miệng hàn huyên đôi ba chuyện công việc coi như lời dạo đầu. Sau đó, họ lại im lặng uống rượu, trong lòng Mẫn Trì không khỏi cảm thấy không thoải mái. Hắn vẫn còn cảm tình với Phó Bách Khải, hắn rất ngưỡng mộ năng lực và tính cách của anh ta. Quan hệ trước đây của hai người phát triển rất ổn, nhưng bây giờ chuyện riêng của Phó Bách Khải thật sự làm hắn khó chịu.

“Anh Mẫn.”

Mẫn Trì nhìn Phó Bách Khải. Lúc ở ngoài công ty, Phó Bách Khải đều gọi hắn như vậy. Hiện tại mặt anh ta có chút ửng hồng, hẳn là đã hơi say, nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo.

“Hửm?”

Anh ta rót đầy rượu cho Mẫn Trì: “Anh Mẫn gần đây hình như có chuyện muốn nói với tôi.”

Trước nay Mẫn Trì luôn rất thích một Phó Bách Khải thông minh hơn người, to gan, phóng khoáng, làm người ta rung động.

“Chỉ là có chút băn khoăn thôi.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc