Vùng Đất Khô Cằn (EABO)

Chương 14: Vùng Đất Khô Cằn (EABO)

Trước Sau

break

Omega nọ thấy hắn cũng sững sờ, vẻ mặt tỏ rõ sự ngạc nhiên vì hắn cũng ở tầng này. Nhưng rất nhanh, Phương Phùng Chí đã lấy lại bình tĩnh, lịch sự mỉm cười với Mẫn Trì.

Mẫn Trì nhìn dáng đi khập khiễng của cậu, không nén được mà liếc xuống chân, thấy mắt cá chân phải được quấn băng trắng.

Omega đúng là Omega, ở trong nhà cũng có thể ngã trật chân.

Họ cùng vào thang máy, nhưng tình huống khó xử như đêm qua không tái diễn, bởi vì Mẫn Trì không còn ngửi thấy mùi pheromone của cậu nữa. Mắt hắn liếc về phía sau gáy Phương Phùng Chí, nơi đó dán một miếng ức chế.

Hắn dời tầm mắt đi.

Ra khỏi thang máy, Omega vẫn đi khập khiễng. Mẫn Trì cao hơn cậu rất nhiều nên luôn có cảm giác dáng đi của cậu không vững, lúc nào cũng có thể té ngã. Vốn không muốn xen vào chuyện người khác, nhưng nhìn bộ dạng này không hiểu sao lại thấy có chút đáng thương. Xem ra, đêm qua Phó Bách Khải không về nhà, cơn phát tình hẳn là cậu cũng phải dựa vào thuốc ức chế để vượt qua. Omega trong kỳ phát tình vốn vô cùng yếu ớt, không có pheromone của bạn đời trấn an hẳn là rất đau khổ. Hơn nữa, nguyên nhân khiến cậu động dục cũng có một phần là do hắn.

Nghĩ vậy, Mẫn Trì vừa liếc nhìn thân hình Omega thì cơ thể đã tự mình quyết định.

Cơn đau do va đập với sàn nhà không hề ập tới, thay vào đó là một lồng ngực ấm áp cùng mùi pheromone quen thuộc.

Phương Phùng Chí sững sờ, cơ thể được người ta ôm chặt. Cậu ngẩng đầu nhìn Alpha trước mặt.

“Không sao chứ?”

“Không… không sao ạ…”

Mùi pheromone của Alpha không quá lôi cuốn, may mà cậu đã tiêm thuốc ức chế, nếu không với khoảng cách thân mật thế này, chắc chắn cậu sẽ động tình.

Mẫn Trì nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Omega, mở lời: “Cậu muốn đến bệnh viện à?”

Phương Phùng Chí bị hắn hỏi đến ngẩn người: “A, vâng…”

“Tôi có thể đưa cậu đi.”

“Cái gì ạ?” Phương Phùng Chí mở to mắt, một lúc sau mới hoàn hồn: “Không cần đâu ạ, tôi có thể ra ngoài bắt xe được rồi.” Vừa nói cậu vừa đẩy tay Alpha ra, nhưng người trước mặt lại không hề nhúc nhích.

“Không sao, tôi cũng tiện đường.”

Hắn buông tay ra. “Cậu đợi tôi ở đây, tôi đi lấy xe.” Nói xong, hắn đi thẳng không hề ngoảnh lại.

Mãi đến khi ngồi trên xe của Alpha, cậu vẫn còn ngơ ngác, không hiểu vì sao hắn lại tử tế với mình như vậy. Chắc không thể chỉ vì hôm qua cậu chọn giúp hắn hai quả trái cây được.

Lại ở trong không gian kín, toàn bộ đều là pheromone của Alpha. Mùi gì thế này…

Phương Phùng Chí chưa bao giờ ngửi qua mùi hương nào như thế. Nó không giống mùi gỗ của Phó Bách Khải, mà mang tính công kích rất lớn, tựa như mùi thuốc súng sau chiến trận, không hề dễ chịu, vừa khô khốc, vừa đắng chát, nồng đến sặc người. Điều khiến người ta khó chịu nhất là mùi pheromone này quá dễ dàng khơi gợi du͙© vọиɠ, giống như bây giờ. Dù tối qua vừa tiêm thuốc ức chế, nhưng khi được pheromone này bao bọc, cơ thể Phương Phùng Chí lại bắt đầu nóng lên, lòng bàn tay tê dại.

Cậu hé cửa sổ xe, gió lạnh bên ngoài lùa vào làm loãng đi mùi pheromone nồng đậm của Alpha. Qua kính chiếu hậu, Phương Phùng Chí nhìn Alpha chỉ để lộ đôi mắt. Nếu không phải nghĩ rằng một Alpha cao cấp như hắn chẳng có lý do gì lại muốn ra tay với một Omega bình thường như cậu, có khi Phương Phùng Chí đã hoài nghi người này có mưu đồ bất chính.

Alpha đưa cậu đến bệnh viện, còn rất ga lăng hỏi cậu có cần hắn đưa vào khám không.

Một người xa lạ chưa từng quen biết, đưa cậu đến bệnh viện đã là làm phiền hắn lắm rồi, sao còn có thể để người ta đưa mình đi khám nữa chứ. Phương Phùng Chí vội vàng lắc đầu từ chối. Alpha cũng không nán lại lâu, chào hỏi cậu xong liền rời đi. Phương Phùng Chí thậm chí còn chưa kịp hỏi tên hắn.

Không biết có phải do pheromone của Omega kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không, sau khi Mẫn Trì về nhà liền phát sốt. Uống thuốc mấy ngày, nhiệt độ cơ thể vẫn cứ loanh quanh ở mức 38 độ không hạ. Hắn không thể kiểm soát được việc phóng thích lượng lớn pheromone, khiến cả căn phòng ngập tràn mùi hương của chính mình, nồng đậm đến mức ngay cả người giúp việc Beta cũng cảm nhận được.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc