Chỉ mới đưa một ngón tay vào đã la oai oái kêu đau. Mẫn Trì nhẫn nại cố gắng mở rộng cho cậu ta, không ngờ gã Omega mới bị ngón tay hắn chạm vào đã lên đỉnh. Hắn nhìn khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp và thân thể trắng nõn nà kia dựa vào lồng ngực mình, mỗi chỗ nhẹ nhàng véo cũng để lại dấu vết.
Khắp căn phòng tràn ngập pheromone quyến rũ của Omega, nồng đến gay mũi, nhưng Mẫn Trì lại thấy hứng thú vơi đi, vẻ mặt rất lạnh lùng: "Xin lỗi, tôi thấy trong người có chút không thoải mái."
Quá mong manh, khiến hắn không còn ham muốn.
Hắn không thích bất cứ thứ gì mong manh, dù là động vật hay con người.
Chuyện lần đó là sai lầm của hắn, nhưng từ đó về sau, hắn không bao giờ hẹn gặp Omega nữa.
Chờ đến khi suy nghĩ lắng xuống, Mẫn Trì đi đến thùng rác, dụi đầu thuốc lá vào nước. Sau đó, hắn chậm rãi đi lại thang máy. Đúng là trùng hợp, anh trai hắn lại ở cùng tầng với gã Omega kia. Nhưng lúc ấy, nếu không ra ngoài, hắn sẽ không khống chế được bản thân mình. Cơ thể hắn cũng sẽ có phản ứng với Omega, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làʍ t̠ìиɦ với họ. Quan trọng hơn cả, người kia đã có Alpha của mình.
Phương Phùng Chí về đến nhà. Vừa khóa cửa lại, cả người cậu liền vô lực ngồi sụp xuống sàn.
Mùi hương kia quá nồng, cả đời cậu lần đầu tiên ngửi thấy một pheromone mạnh mẽ đến thế. Thái dương đẫm mồ hôi, hậu huyệt ướt át, trống rỗng đến khó chịu. Bây giờ mùi hương kia đang va chạm bên trong cơ thể, cuối cùng tích tụ lại nơi tuyến thể, ra sức ma sát trên đó, sắp mài ra lửa.
Kỳ động dục của cậu đã đến rồi.
Mấy ngày nay Phó Bách Khải vì công việc nên không về nhà, đêm nay chắc anh ta cũng không về. Cậu miễn cưỡng chống đỡ thân thể đứng lên, hiện giờ cậu phải đi tìm thuốc ức chế, tiêm một mũi là sẽ ổn thôi.
Mới đi được vài bước, Phương Phùng Chí liền hụt chân ngã xuống nền đất.
"A..." Cậu cử động nửa người trên, quay lại nhìn mắt cá chân phải, chắc là bị trật rồi. Cơn đau khiến cậu hoa mắt chóng mặt. Thêm vào kỳ động dục nên giờ cậu không còn chút sức lực nào. Ngày thường, cậu không có pheromone của chồng để an ủi, vẫn luôn phải dựa vào miếng dán ức chế, dẫn đến vừa vào kỳ động dục cơ thể đã nóng càng thêm nóng.
Bây giờ đến sức bò dậy cậu cũng không có.
Chiếc điện thoại trong túi rơi ra, đột nhiên vang lên một tiếng. Cậu duỗi tay cầm lấy, chỉ là một tin nhắn rác. Cậu thất vọng tắt đi, vài giây sau lại mở ra. Chỗ mắt cá chân đau không chịu nổi, cậu bấm vào danh bạ thường gọi, gọi cho Phó Bách Khải.
Chuông vang rất lâu. Đang định gọi lại lần nữa thì đã có người bắt máy:
"Alô?"
Phương Phùng Chí tắt máy.
Không phải Phó Bách Khải, là Bạch Trinh.
Cú ngã vừa rồi khiến cậu đau điếng, cả người không chỗ nào là không đau. Cậu bò trên sàn nhà, nhưng đến ngồi dậy cũng không làm được. Mặt áp lên sàn nhà lạnh lẽo đã bị chân giẫm qua, mũi cậu nghẹn lại cay xè, nước mắt cứ thế chảy ra.
Kỳ động dục thật sự quá đỗi gian nan, cơ thể cậu cũng trở nên kỳ quái hơn. Ngay cả khi ngửi thấy pheromone của một người xa lạ cũng khiến cậu động tình. Nếu cứ tiếp tục thế này, lỡ một ngày nào đó đang ở nơi công cộng mà đột nhiên phát tình thì biết làm sao đây.
Nước mắt lăn dài, đọng lại trên sàn nhà. Cậu thấy khổ sở, dù là vì bất cứ lý do gì.
Bạch Trinh thật may mắn, có lẽ Phó Bách Khải sẽ thương yêu cậu ta mà đánh dấu tạm thời, Phương Phùng Chí thầm nghĩ, có lẽ cậu ta sẽ không phải chịu đựng nỗi thống khổ này.
Mẫn Trì ở lại chỗ anh trai một đêm, hôm sau trở về nhà chính rồi lại rời đi. Tuy công ty đang trong kỳ nghỉ đông nhưng hắn vẫn còn rất nhiều việc cần xử lý.
Lúc ra ngoài, hắn vừa vặn nghe thấy tiếng cửa căn hộ kế bên đóng lại. Hắn quay đầu nhìn, không ngờ lại là Omega kia.