Suốt quãng đường đi đến dưới lầu chung cư, hắn vẫn có thể ngửi thấy mùi hương ấy. Hắn thậm chí còn nghi ngờ mình đã sinh ra ảo giác. Dù rất thích mùi hương này, nhưng hắn cũng không đến mức si mê như thế.
Hắn nhíu mày, bước nhanh đến cửa thang máy.
Mùi pheromone kia càng lúc càng nồng, theo sau là tiếng bước chân.
Mẫn Trì không nhịn được quay đầu lại, liền thấy gã Omega đang chạy chậm tới.
Gã Omega vừa thở hổn hển vừa cong lưng đứng bên cạnh Mẫn Trì. Ngẩng đầu lên thấy Mẫn Trì liền sững sờ, không ngờ lại trùng hợp như vậy, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên cậu gặp người đàn ông này ở chung cư.
Phương Phùng Chí cười với người đàn ông: "Anh cũng sống ở đây sao?"
Người đàn ông lắc đầu: "Không phải, tôi đến tìm người."
Cửa thang máy mở ra, hai người cùng đi vào.
Bước vào không gian kín, pheromone của Phương Phùng Chí bao trùm toàn bộ. Đặc biệt là vì cậu vừa chạy nên cơ thể đổ mồ hôi, mùi hương càng lúc càng ùa vào khoang mũi Mẫn Trì, khiến cả người hắn nóng lên, khí huyết dâng trào. Mẫn Trì rũ mắt, thầm nghĩ.
Cậu ta là Omega.
Phương Phùng Chí cũng không dễ chịu gì. Người đàn ông này chắc chắn là Alpha cấp S, pheromone có tính xâm chiếm rất mạnh. Vừa vào thang máy, do còn thở gấp nên cậu đã hít vào rất nhiều, hiện tại cả hai chân đều nhũn ra, đầu óc choáng váng. Cậu siết chặt túi rau, hơi thở trở nên rất nhẹ.
Chờ một chút thôi, sắp đến rồi.
Pheromone của Alpha đã xâm nhập vào cơ thể cậu. Mắt Phương Phùng Chí nhìn bảng hiển thị số tầng, lại thấy chỉ có một nút tầng đang sáng.
Ở cùng tầng sao? Bàn tay cậu túa mồ hôi, gương mặt hồng lên một cách kỳ lạ, ý thức run rẩy như sắp ngất đi.
Nhưng đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, bên ngoài không có ai.
Người bên cạnh đột ngột lướt qua tạo thành một cơn gió. Không biết từ khi nào, người đàn ông đã bấm cho thang máy dừng ở tầng này. Hắn đi ngang qua Phương Phùng Chí, pheromone nồng đậm trong nháy mắt ùa vào cơ thể cậu. Thân thể Phương Phùng Chí mềm nhũn, đứng không vững nữa, phải dựa vào vách thang máy rồi từ từ ngồi thụp xuống.
Cậu cảm thấy có lẽ mình sắp động dục rồi.
Mẫn Trì cau mày bước nhanh đến cầu thang bộ, nơi này ít khi có người qua lại, không có chút mùi pheromone nào. Hắn sờ bao thuốc và bật lửa trong túi, nửa người dựa vào tường, cúi đầu hít một hơi thật sâu. Một lúc lâu sau, du͙© vọиɠ trong cơ thể cùng những hình ảnh hỗn loạn trong đầu dần tan bớt. Hắn từ từ mở miệng, nhả làn khói từ miệng và mũi ra ngoài.
Pheromone của gã Omega kia thật sự rất hợp khẩu vị hắn. Trong không gian thang máy chật hẹp, không một nơi nào không có mùi vị của cậu, quả thật khiến người ta khó lòng kiềm chế. Nếu cậu ta là Alpha hoặc Beta, có lẽ Mẫn Trì đã không kìm được mà đánh dấu cậu rồi.
May mắn rằng cậu ta là Omega.
Mẫn Trì không chấp nhận Omega không phải vì bản tính trời sinh của Enigma, bởi vẫn có trường hợp Enigma kết hôn với Omega. Mà bản thân hắn đơn giản là không thích Omega, giống như có người trời sinh không thích ăn rau thơm vậy, không có lý do nào cả.
Đương nhiên, trước khi ăn thử, không ai biết mình có thích rau thơm hay không.
Mẫn Trì đã từng thử qua rồi.
Pheromone của Enigma rất dễ tích tụ trong cơ thể. Dù định kỳ đến bệnh viện để kiểm tra và giải phóng, nhưng phương pháp tốt nhất vẫn là có một bạn đời để chia sẻ.
Đáng tiếc, Enigma tìm bạn đời thật sự rất phức tạp. Nếu Alpha hay Beta làʍ t̠ìиɦ với họ sẽ có nguy cơ rất lớn, không chừng còn bị thay đổi giới tính thành Omega, nên gần như không có ai nguyện ý hẹn hò với họ.
Vì vậy, Mẫn Trì chỉ có thể tìm Omega.
Sau khi thành niên không lâu, hắn đã tìm được một Omega. Cũng không phải quan hệ yêu đương, chỉ là gặp ở quán bar. Diện mạo cũng là kiểu Mẫn Trì thích, hai người cứ thế mà đến khách sạn.
Lúc ở trong phòng tắm, hai người đã vội vã đụng chạm, da thịt dính sát vào nhau, vừa ướt vừa nóng. Mẫn Trì chỉ khẽ phóng ra một ít pheromone, gã Omega kia đã mang bộ dạng như sắp động dục, thân thể mềm mại dựa vào hắn. Lỗ sau cũng ướt đẫm đến rối tinh rối mù.