Vùng Đất Khô Cằn (EABO)

Chương 11: Vùng Đất Khô Cằn (EABO)

Trước Sau

break

Nên mua một cái máy rửa chén. Anh ta thầm nghĩ, rồi đi đến nhà bếp, cầm lấy chiếc tạp dề bên cạnh: "Để tôi rửa cho."

Nhìn anh ta như vậy, Phương Phùng Chí sững sờ, vẻ mặt có chút được yêu mà sợ: "Không, không cần đâu..."

"Em tự làm được rồi."

Nhưng Phó Bách Khải không nói hai lời, đi đến bên cạnh, dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người cậu, ra hiệu cậu lui ra.

Phương Phùng Chí không dám nhìn anh ta, lòng rộn ràng: "Một mình em có thể..." Cậu nói không đủ tự tin, chỗ bị khuỷu tay chạm vào cũng hơi nóng lên.

Nhưng khi thấy Phó Bách Khải đang xắn tay áo, cậu vội vàng bắt lấy tay anh ta.

Hai người cứ giằng co như vậy, không ngờ Phương Phùng Chí lại đột nhiên bật cười. Phó Bách Khải chợt bừng tỉnh, nhận ra mình đang vì một chuyện nhỏ nhặt mà tranh giành với Phương Phùng Chí. Anh ta có chút mất tự nhiên, nhìn về phía gã Omega định nói gì đó, thì lại thấy gã Omega đang cong cong đôi mắt nhìn mình.

Anh ta giật mình.

Nghe tiếng Phương Phùng Chí vẫn đang cười, dường như rất vui vẻ, đột nhiên vươn tay giúp anh ta xắn lại tay áo đang tuột xuống. Làm xong lại cảm thấy hơi mất tự nhiên, ánh mắt xấu hổ không dám nhìn thẳng vào anh ta, chỉ để lại một câu "Vậy giao cho anh" rồi vội vã xoay người ra ngoài.

Phó Bách Khải đứng bất động một lúc lâu. Anh cúi đầu nhìn tay áo mình, rất gọn gàng, hẳn là sẽ không tuột xuống nữa.

Anh trai Mẫn Trì bị ngã cầu thang gãy chân. Không quá nghiêm trọng, sáng đi bệnh viện bó bột xong thì chiều được về nhà. Ngày thường, anh ấy nếu không ngâm mình trong phòng thí nghiệm thì cũng dẫn học sinh đi khắp nơi. Muốn anh ấy nhàn rỗi nằm viện chắc chắn là không được.

Mẫn Trì dành chút thời gian đến chung cư thăm anh. Vừa đến dưới lầu, anh trai đã gọi điện, nói chân không tiện nên nhờ Mẫn Trì đi siêu thị mua giúp ít đồ.

Đã lâu rồi hắn không đi siêu thị. Hắn bận rộn, không có thời gian, nếu thiếu thứ gì chỉ cần nói với dì giúp việc một tiếng là được chuẩn bị sẵn. Mũi hắn lại rất nhạy cảm, những mùi pheromone hỗn tạp trong siêu thị khiến đầu hắn choáng váng. Bây giờ đột nhiên phải đi khiến hắn có chút không quen.

Anh trai bảo hắn mua ít đồ ăn nhanh. Mẫn Trì ngó nghiêng tìm được thứ cần thiết rồi đẩy xe đi đến đó. Sau lại nghĩ nên mua thêm ít trái cây, nhưng hắn không biết chọn, cũng chẳng biết loại nào ngon loại nào dở. Mẫn Trì tùy tiện nhặt một ít bỏ vào xe. Tay kia còn đang lựa, mũi hắn bỗng ngửi thấy một mùi pheromone khiến đại não giật thót.

Rất gần. Hắn không kiềm được ý muốn quay người lại thì nghe có tiếng người nói chuyện ngay bên cạnh.

"Cái này hỏng rồi."

Hắn cúi đầu, đầu tiên nhìn thấy chiếc mũi nhỏ xinh của người bên cạnh, sau đó nghe người đó nói: "Cái này bên trong hư rồi, không ăn được."

Người nọ hơi ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh muốn mua mận đen à?"

Nhìn thấy gương mặt cậu, Mẫn Trì bừng tỉnh, đặt quả mận trong tay xuống: "Đúng vậy." Hắn không ngờ sẽ gặp gã Omega này ở đây. Mùi hương này vẫn khắc sâu trong lòng hắn, khiến tinh thần hắn trong thoáng chốc có chút bất ổn.

Bàn tay trống rỗng của hắn đột nhiên được người kia đặt thứ gì đó vào, hắn nhìn sang.

Gã Omega kia vẫn đang lựa mận, sau đó đặt vào lòng bàn tay hắn: "Chắc là anh ít khi đi siêu thị nhỉ. Giờ này đã muộn rồi, đồ ngon đã bị người ta chọn hết." Nói xong lại đặt thêm một quả vào tay hắn: "Ở đây đều không ngon lắm, xem loại khác đi."

Làn da hơi lạnh chạm vào tay Mẫn Trì, ngón tay hắn bất giác run lên.

Hắn nhìn gã Omega một cái: "Cảm ơn cậu."

"Không có gì."

Gã Omega cầm theo chiếc rổ không quá lớn đi lướt qua người hắn, mang theo mùi cam cúc ấm áp.

Vì sao tay lại lạnh như vậy?

Hắn thanh toán xong đi ra ngoài, tay xách mấy túi đồ lớn, cũng không rõ mình đã mua những gì.

Đi được vài bước, hắn lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc kia, gã Omega đó có lẽ đang ở rất gần đây.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc