“Tôi coi anh Mẫn là bạn, anh có thể nói thẳng.”
Mẫn Trì cười cười: “Cũng không có gì, gần đây công ty có nhiều lời đồn về cậu, tôi nghe cũng tò mò.”
“Lời đồn gì?”
“Nói rằng người hôm đó đến công ty tìm cậu là vợ cậu.”
“À, Omega đó à…” Biểu cảm của Phó Bách Khải không hề dao động, anh ta uống một hớp rượu: “Không phải vợ, chỉ là người bên phía cha mẹ, không có chỗ ở nên đang ở nhờ nhà tôi thôi.”
“Vậy à.” Mẫn Trì cúi đầu, không hỏi thêm.
Hai người đều gọi tài xế lái thay. Mẫn Trì đi trước, hắn chào Phó Bách Khải một tiếng rồi rời đi.
Phó Bách Khải nhìn xe của Mẫn Trì khuất vào ngã rẽ, rũ mắt ngồi trên ghế phụ. Anh ta mở di động, bên trong có tin nhắn của Phương Phùng Chí gửi từ một tiếng trước. Anh ta xem cũng không xem mà xóa thẳng tay.
Vợ?
Anh ta không khỏi nghĩ đến câu hỏi của Mẫn Trì.
Anh ta biết Mẫn Trì có ý với mình. Từ sau khi Phương Phùng Chí đến tìm, thái độ của Mẫn Trì đối với anh ta có phần lạnh nhạt đi, vì thế mới có buổi rượu hôm nay. Cũng không phải anh ta có tình cảm gì đặc biệt với Mẫn Trì, anh ta không có hứng thú với Enigma, đương nhiên cũng hoàn toàn không để ý chuyện người khác biết mình đã kết hôn. Anh ta chỉ không hy vọng họ coi Phương Phùng Chí là bạn đời hợp pháp của mình.
Dù cho đó là sự thật.
Trước nay anh ta đều sống dưới ánh mắt ngưỡng mộ của người khác, từ việc là một Alpha cấp S ưu tú, năng lực vượt trội, cho đến cách anh ta kết giao với những Omega cao cấp. Đó đều là những điều người khác không thể có được. Cuộc đời anh ta không có tì vết, cho nên bạn đời hợp pháp của anh ta cũng phải là người anh ta yêu đương tự do, do chính anh ta lựa chọn, một Omega xứng đôi vừa lứa, chứ không phải là Phương Phùng Chí, kẻ bị pheromone ép buộc kết đôi.
Một Omega hoàn toàn không tương xứng.
Cuộc đời anh ta không thể có bất cứ vết nhơ nào.
Mẫn Trì dựa lưng vào ghế, đôi mắt lim dim sắp ngủ. Kỳ phát nhiệt vừa mới qua lại uống rượu, điều này làm hắn có chút không thoải mái.
Ánh đèn ngoài cửa sổ lướt qua mắt hắn, Mẫn Trì dứt khoát nhắm lại. Trong đầu hiện lên khuôn mặt tinh xảo, anh khí của Phó Bách Khải.
Anh ta nói Omega kia không phải vợ anh ta, chỉ là một người ở nhờ.
Một Omega đã kết hôn nhưng chưa bị đánh dấu, vì một lý do khó nói mà phải ở nhờ nhà người thân. Lời giải thích này nghe qua thật sự vô cùng hợp lý, ngoài ra cũng không thể tìm được lý do nào thích hợp hơn.
Nhưng Mẫn Trì không tin.
Hắn không phải kẻ ngốc. Hắn biết rõ người như Phó Bách Khải, cao ngạo tự đại, giống như con thiên nga luôn ngẩng cao đầu, coi người khác chẳng bằng mình.
Cho nên khi nghe câu trả lời của Phó Bách Khải, Mẫn Trì cũng không thấy quá kinh ngạc. Hắn cũng biết mình tự ý phỏng đoán người khác là không đúng, nhưng hắn đã đoán trước được rằng, mặc kệ Omega kia và Phó Bách Khải có quan hệ gì thì anh ta cũng sẽ không thừa nhận.
Đã vào tháng chín, tiết trời bắt đầu se lạnh. Mẫn Trì bước ra từ tiệm cà phê, đang chuẩn bị về nhà thì không hiểu sao lại ngửi thấy mùi pheromone quen thuộc. Hắn quay đầu theo hướng mùi hương, vừa lúc thấy Omega kia đang quấn chặt áo đi ngang qua.
Hai người cách nhau khoảng năm mươi mét, Mẫn Trì vẫn có thể ngửi được mùi hương này, có thể tưởng tượng được người ở gần cậu sẽ ngửi thấy mùi nồng đến cỡ nào.
Mùi hương nồng như vậy, không lẽ là động dục? Không uống thuốc mà lại đi vào nơi đông người thế này, giống như cố ý muốn gây rối loạn vậy.
Mẫn Trì đứng tại chỗ một lát rồi xoay người đi về hướng ngược lại. Cũng không nhất thiết là động dục, có lẽ chỉ do hắn quá mẫn cảm với mùi hương này thôi. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy một kẻ, không biết là người qua đường hay đã bám theo Omega, đang nhìn cậu với ánh mắt đầy du͙© vọиɠ dơ bẩn chẳng hề che giấu, mà bản thân cậu vẫn hồn nhiên không hề hay biết.