Vùng Cấm Tuyệt Đối (1V1, Trường Học H)

Chương 9. Căn phòng tràn ngập hương thơm của cô ấy

Trước Sau

break

Trình Kiều thò đầu ra: “Nhìn gì đấy? Sao cầm quần áo mà không đưa cho tôi.”

Toàn là quần áo từ lúc mười tuổi, giờ mặc có hơi ngắn.

Trình Kiều không thích, nên Trì Dã phải đi tìm đồ khác.

Quần cậu đã căng lên một cách rõ ràng, nhưng may mà ánh sáng yếu và quần áo đã che đi phần nào. Trì Dã cố giữ dáng vẻ bình thường trở lại phòng.

“Cậu mặc đồ của tôi được không?” cậu hỏi.

“Sao cũng được.” Trình Kiều đã vào phòng tắm, rồi từ bên trong vọng ra: “Trì Dã, tôi đói, nấu cho tôi một bát mì đi.”

“Được.” Trì Dã chọn một chiếc áo thun rồi mang vào.

Cậu không biết nấu ăn, chỉ có thể luộc mì đơn giản. Vừa tắt bếp thì trời sấm chớp, nhà bị cúp điện.

Trình Kiều tắm xong bước ra, tóc vẫn còn ướt dính vào vai. Trì Dã ném khăn cho cô, cô lại làm nũng bắt cậu lau khô giúp.

“Tôi đang ăn mì, đâu có tay mà lau.” Trình Kiều đá nhẹ vào chân bàn, giọng mè nheo. “Nếu không lau thì tôi cứ để ướt thế này.”

Cổ áo đã ướt một mảng, nước từ xương quai xanh chảy xuống, làm hiện lên màu da nhàn nhạt.

Trì Dã miễn cưỡng đứng dậy, đi đến sau lưng cô: “Đưa khăn đây.”

“Hì hì, Trì cún ngoan thật.”

Cô thoải mái để Trì Dã phục vụ, vừa được lau tóc vừa trêu chọc, thậm chí còn bảo sẽ cho cậu “năm sao đánh giá tốt”.

Trì Dã vừa cằn nhằn vừa cười trộm: “Ừ.”

Nhưng lúc cúi xuống ăn mì, Trì Dã lo cô để tóc rũ xuống làm bẩn, “Ngẩng đầu lên chút đi.”

Trình Kiều nhồm nhoàm vài miếng rồi ngoảnh đầu lại, giọng ngọt ngào: “Được thôi.”

Cô ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt chăm chú của Trì Dã khi lau tóc cho mình.

Ánh nến chập chờn, đường nét khuôn mặt cậu như mềm mại hơn, trong ánh mắt cậu còn lấp lánh vẻ dịu dàng chưa từng thấy.

“Trì Dã,” cô gọi cậu.

“Sao?”

“Cậu đẹp trai quá.” Cô nhìn cậu rất nghiêm túc. “Góc nhìn này không tệ nhỉ.”

Vẫn đẹp như mọi khi.

Trì Dã nghe tim mình khẽ dao động như ánh nến lay động.

Sau bữa tối, Trì Dã đi tắm rồi sắp xếp phòng cho khách. Khi quay lại, cậu thấy Trình Kiều đã chiếm giường của mình.

Chiếc áo thun rộng thùng thình trên người cô thành váy.

Trình Kiều chỉ mặc áo cậu, nằm sấp trên giường, khi co chân áo đã kéo lên tận đùi.

Cô không mặc quần lót, cậu biết.

Trên ban công, quần áo trắng vẫn còn ướt nhỏ giọt.

May mà cúp điện, ánh sáng mờ nhạt khiến Trì Dã chỉ thấy những đường nét lờ mờ. Nhưng chính vì thế, trí óc cậu lại bị cuốn hút bởi suy nghĩ muốn biết rõ hơn những gì dưới bóng tối kia.

“Trình Kiều,” Trì Dã khẽ gọi, cố gắng giữ ánh mắt bình tĩnh. Cậu nhặt chiếc quần ném lên người cô, “Che chân lại.”

Cô chẳng nhận ra sự khác thường trong giọng cậu, chỉ uể oải đáp: “Ờ,” rồi lấy quần kê dưới cằm, tiếp tục đọc sách.

Trì Dã muốn làm bài tập để trấn tĩnh, nhưng chỉ một lát sau Trình Kiều đã vẫy tay gọi, “Lại đây.”

Cậu không đi, “Nằm xem sách như thế không tốt cho mắt và cổ đâu.”

Trình Kiều nghĩ ngợi rồi gật đầu, “Cậu ngồi lại gần chút đi.”

Cô ngả lưng vào đầu giường, đặt điện thoại lên kệ làm đèn, nhưng nó cứ rơi xuống. Trì Dã bước tới giữ hộ, ánh sáng lập tức bừng lên, chiếu rõ hai quyển sách họ đang đọc.

Cậu thì cầm sách toán, còn cô là một cuốn truyện người lớn.

Trình Kiều ngẩng đầu cười khúc khích: “Được rồi, mỗi người tự lo sách của mình nhé.”

Trì Dã: “...”

Chương10.Cởi đồ để cậu ấy xem

Lúc này không thể chạm vào giới hạn của cô.

Sự nổi loạn của Trình Kiều rõ ràng hơn bao giờ hết. Cái gì không cho làm, cô nhất định phải làm.

Trì Dã toàn thân căng cứng, còn Trình Kiều lại cố tình chạm vào cậu nhiều hơn. “Sao? Chạm chút thì làm sao? Tôi thích chạm.”

Cuốn sách trên tay cô bị ném qua một bên, cô cố ý cù vào eo cậu. Trì Dã sợ nhột, không ngăn được cô.

Trong lúc giằng co, cơ thể cao lớn của Trì Dã đè lên, ép Trình Kiều nằm xuống giường, hai tay cô bị cậu giữ chặt.

Điện thoại rơi xuống đất, ánh sáng yếu đi hẳn.

Hơi thở nóng rực phả vào tai, hai bàn tay của Trình Kiều bị cậu ghì chặt xuống đệm. Cả hai chỉ nghe thấy nhịp tim hỗn loạn vang lên, không rõ của ai nhanh hơn.

“Cậu đè tóc tôi rồi, Trì Dã…”

Trình Kiều định co chân đá cậu, nhưng vừa chạm vào chân cậu đã bị kẹp chặt.

Thứ nóng bỏng ở giữa chân cậu áp vào đôi chân trần của cô. Não Trình Kiều tạm ngưng hoạt động, cô nằm im không động đậy.

Trì Dã sợ làm cô hoảng, định giải thích—

“Trì cún con.” Nhưng cô đã cất tiếng trước.

Trình Kiều bỗng cựa quậy, khiến Trì Dã khó chịu. Thứ nóng bỏng ấy bất giác bật lên, chạm vào vùng nhạy cảm mềm mại của cô.

Muốn tránh ra cũng không kịp nữa rồi.

Trì Dã thầm cầu mong cô đừng tò mò vào lúc này, nhưng hoàn toàn không ngờ Trình Kiều lại hỏi:

“Trì cún con! Cậu dùng gậy đánh tôi làm gì?”

Trì Dã: “?”

Cậu không phải đang đọc truyện người lớn sao? Tại sao lại hỏi tôi điều này?

Cậu lặng thinh, cúi xuống nhặt điện thoại. May là chưa hỏng, vẫn dùng được.

Ánh sáng từ điện thoại chiếu lên cuốn truyện cô đang đọc, toàn hình ảnh cơ thể phụ nữ ngồn ngộn.

“…Cậu xem cái này mấy tiếng rồi à?” Không hổ là truyện người lớn lậu, chỉ 15 tệ một quyển, toàn những hình ảnh khiêu gợi.

“Không được à?” Trình Kiều giật lấy, “Tôi xem để sau này có khi cũng được như vậy.”

Biểu cảm thành khẩn của cô khiến Trì Dã phì cười nhưng không dám nói thật rằng cô bị lừa. Với tính cách của Trình Kiều, biết vậy ngày mai chắc chắn sẽ cầm gậy đến tìm chủ cửa hàng tính sổ.

Cậu bĩu môi, “Chẳng có gì đáng xem.”

Cậu đâu thích mấy kiểu đó.

“Chỗ nào cũng hay cả. Nhìn mà chảy nước miếng.”

Trình Kiều quỳ trên mép giường, nhìn Trì Dã ngồi lại ghế. Tư thế cậu có vẻ khó chịu, nhưng cô không hiểu tại sao.

Cô chống cằm trên sách của cậu, “Này, Trì cún con.”

Cô chớp mắt, Trì Dã cảm thấy không ổn. Cứ thế này mãi, cậu không thể nào giữ mình được.

Đôi khi, cậu nghĩ Trình Kiều quá vô tư.

Trì Dã giữ khoảng cách an toàn, “Nói đi.”

“Có phải vì tôi đẹp hơn không?” Trình Kiều ghé sát lại. Nên cậu mới không quan tâm đến những người khác.

Cô biết vài nam sinh hay nhìn chằm chằm vào ngực con gái, đặc biệt là lúc chạy bộ. Như Lục ŧıểυ Hổ và nhóm của cậu ta thường xuyên bàn tán xem ai lớn hơn.

Rất khó chịu.

Nhưng Trì Dã dường như không bao giờ tham gia mấy cuộc trò chuyện đó.

Cậu luôn im lặng.

Dù đang đọc sách, chạy bộ hay trên sân bóng, khi mọi người hò reo, cậu chỉ lặng lẽ uống nước, rồi ngồi lau mồ hôi.

Có lẽ vì vậy, cậu cũng yên lặng đi theo cô từ nhỏ, bị Lục ŧıểυ Hổ gọi là “cái đuôi nhỏ” suốt mười một năm.

Nhưng thực ra, không phải là không bận tâm.

Nếu du͙© vọиɠ là thứ có thể khuếch đại, Trì Dã nghĩ, cậu đã trở nên xấu xa từ lâu.

Hương chanh thoang thoảng vây quanh, rõ ràng là cùng một loại xà phòng, nhưng trên người cô lại thơm hơn.

Nếu cậu xấu xa hơn, chắc hẳn đã muốn nếm thử vị ngọt sau tai cô.

Trì Dã khẽ nói không nhìn thấy, nhưng Trình Kiều đã kéo áo lên.

Lần này, không phải ngực mà là nơi khác hiện ra trước ánh sáng.

Chiếc áo cuối cùng rơi xuống, cơ thể thiếu nữ lộ ra, mềm mại và tươi mới, như một trái đào căng mọng, cắn một miếng là tràn nước.

Cô nắm lấy tay vịn ghế, kéo Trì Dã lại gần.

“Thế nào? Bây giờ cậu đã thấy chưa?”

Cô nghiêng người, hai tay chống hai bên vai cậu.

Mặc dù đây là một tình huống đầy ngượng ngùng, nhưng biểu cảm ngây thơ của cô như đang thách thức lý trí cậu.

“Giờ nhìn rõ chưa? Đẹp không?”

Trì cún con: Mẹ ơi, con mà nhịn thêm chắc không còn là người nữa.

Bà mẹ: (Rít thuốc, thở dài, nhìn con trai với ánh mắt sâu xa) “Mẹ biết, con vất vả rồi.”

break
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc