Vùng Cấm Tuyệt Đối (1V1, Trường Học H)

Chương 8. Hôn lên bộ ngực khổng lồ của cô ấy

Trước Sau

break

Cô ấy im lặng đã lâu, sự im lặng này khiến Trì Dã cảm thấy chút tự giễu.

Thời gian cậu đứng sau lưng cô ấy dường như quá dài, dài đến mức cô dường như chẳng bao giờ nhìn thấy sự tồn tại của cậu.

Khi mối quan hệ giữa hai người đã bị đặt vào một vị trí nhất định từ sớm, việc muốn di chuyển nó lại trở nên khó khăn vô cùng.

Cảm giác hụt hẫng dần len lỏi trong lòng.

Cô không nói gì, có lẽ cũng như cậu, buồn bã vì không thể có được điều mình muốn.

“...Trời ơi! Ngực này to quá! Trì Dã, mau nhìn đi!”

Khi cậu còn đang nghĩ xem phải an ủi cô thế nào, Trình Kiều đã phấn khích lay vai cậu: “To thật đấy! Trên đời này thật sự có bộ ngực to như vậy sao? Tôi muốn sờ thử quá!”

Cô say mê xem truyện tranh, lúc quay đầu lại thì vỗ mạnh cuốn sách vào mặt cậu.

Bức tranh trên trang truyện in hình bộ ngực khổng lồ, vừa vặn chạm lên môi cậu. Khi gỡ ra, trên bìa còn in dấu vết nhạt nhòa.

“...Trình Kiều!”

Cô luống cuống lấy tay lau miệng cho cậu: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi phấn khích quá haha!” Trình Kiều còn an ủi cậu: “Xem như cậu đã hôn lên ngực khổng lồ rồi, không thiệt thòi gì đâu.”

Dù là ngực trong truyện cũng tính, cộng lại chẳng khác nào hôn thật.

Trì Dã mặt đen lại, cậu không nên tự suy diễn quá nhiều làm gì!

Những suy nghĩ mơ hồ còn sót lại trong đầu cậu đều bị quét sạch.

Ánh sáng trong phòng thu hẹp lại, trời bắt đầu tối.

Trì Dã nhặt ba lô dưới đất lên, bảo cô về nhà, tiện tay nhét lại cuốn truyện vào giá. Nhưng lúc Trình Kiều rời đi vẫn lén lấy xuống.

Còn lấy thêm hai cuốn nữa!

“Tôi vốn đến để mua sách, sao có thể tay không mà về.” Trình Kiều đứng trước quầy thu ngân, dùng khuỷu tay chọc vào cánh tay cậu: “Cún con Trì, cho tôi mượn ít tiền.”

Trì Dã: “...”

Mua truyện tranh 18+ còn bắt cậu trả tiền?

Trình Kiều giả bộ đáng thương: “Tiền tiêu vặt mẹ tôi cho không đủ, cho tôi mượn mười đồng, mai tôi mời cậu uống nước.”

“Lần này thôi đấy.” Trì Dã cố nhịn không giật lại mấy cuốn truyện trong tay cô, móc túi lấy mười đồng đưa cho chủ tiệm.

Ra khỏi tiệm, cậu đi trước, mặt mày cau có, Trình Kiều nhét một nắm kẹo nổ vào miệng cậu.

Cậu không để ý gói kẹo, tưởng chỉ là kẹo bình thường, ai ngờ một lúc sau chúng bắt đầu nổ lách tách trong miệng.

Trình Kiều ôm bụng chạy phía trước cười rũ rượi, Trì Dã tức giận gọi tên cô: “Trình Kiều!”

“Lêu lêu! Đồ nhỏ mọn! Không phục thì đến đánh tôi đi!”

Lúc chạng vạng, trời đột nhiên đổ mưa lớn.

Hôm qua mẹ cô nói sẽ về thăm bà ngoại vài ngày. Trình Kiều không mang theo chìa khóa, điện thoại cũng để quên ở nhà.

Cô chỉ còn mỗi chiếc ba lô trên người.

Nhìn cánh cổng khóa chặt, cô quay sang nhìn Trì Dã, người cao hơn mình hẳn một cái đầu.

“Cún con Trì...”

Hai ánh mắt chạm nhau, Trì Dã im lặng một lúc lâu rồi thở dài.

“...Đi thôi.” Cậu quay lưng bước xuống cầu thang, thấy cô vẫn đứng yên, liền ngoái lại nói: “Đến nhà tôi.”

Trời mưa không mang theo ô, cả hai đều ướt nhẹp khi về đến nhà, váy cô còn nhỏ nước tí tách.

Trì Dã cũng cảm thấy khó chịu vì quần áo ướt dính vào người. Sau khi cởi giày, cậu đi tìm khăn sạch đưa cho cô.

Quay lại thì thấy cô vẫn đang chăm chăm vào hai cuốn truyện tranh: “May quá chưa bị ướt hết!”

Cậu cạn lời, muốn đánh người nhưng vẫn nhịn.

“Lau tóc khô trước đã!” Cậu bước đến giật lấy sách, ném khăn vào mặt cô.

Khăn phủ kín mắt, cô quờ quạng lung tung, tay vô tình chạm phải lồng ngực rắn chắc của cậu.

“Để tôi xem một chút thôi mà!”

Truyện là bản lậu, giấy thô, chất lượng kém, mực in cũng không rõ nét. Cô sợ bị mưa làm hỏng.

Trong lúc mơ màng, cô bị cậu đẩy vào phòng tắm. Giọng Trì Dã vang lên trên đỉnh đầu: “Tôi tạm giữ trước, thay quần áo ướt rồi ra mà xem.”

Dù là mùa hè, nhưng mặc đồ ướt lâu cũng dễ sinh bệnh.

Trì Dã sống một mình từ nhỏ. Trẻ con trong khu thỉnh thoảng đến ở cùng cậu, nhưng từ mười tuổi trở đi thì không còn ai nữa.

Chỉ có Trình Kiều thường xuyên ghé chơi, trong tủ quần áo vẫn còn đồ của cô.

Tuy nhiên, cậu đã đánh giá thấp tốc độ trưởng thành của thiếu nữ tuổi dậy thì. Quần áo trong tủ giờ có vẻ chật cả rồi.

Trì Dã đứng trước tủ do dự mãi, quay lại hỏi: “Cậu muốn mặc cái nào?”

Cô ở ngoài phòng tắm lau tóc, khoảng cách xa nên nghe không rõ: “Cái nào là cái nào?”

Mái tóc khó lau khô, Trì Dã để đầu đinh nên không cần máy sấy, cô thấy hơi khó chịu, liền cởi áo ra trước.

Trì Dã bước lại gần nhưng không sát quá, thấp thoáng thấy cô đang cởi tất đen qua gối, để lộ bắp chân thon gọn, mịn màng.

Áo sơ mi dính mưa dán vào lưng cô, lờ mờ hiện ra làn da trắng, màu hồng nhạt lướt qua lúc ở tiệm sách giờ lại hiện rõ.

Áo lót của thiếu nữ dường như đều là màu nhạt.

Cậu từng thấy nhiều kiểu trên ban công nhà mình, nhưng chưa có kiểu nào quyến rũ bằng cái cô đang mặc.

Lúc cô quay lại, trước ngực cũng thấp thoáng lộ ra đường cong mê người.

Hai bầu ngực trắng trẻo được áo lót hồng nhạt bó sát, khe ngực không sâu nhưng chỉ nhìn thoáng qua cũng khiến máu nóng dồn lên.

Ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau, Trì Dã tay cầm quần áo, đứng đờ người tại chỗ.

break
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc