Trì Dã vừa nghe ba từ đó đã quay người định bỏ đi, nhưng Trình Kiều nhanh tay nắm cổ áo, kéo cậu trở lại.
“Chạy cái gì mà chạy.” Trình Kiều khoác vai cậu, “Không cho chạy, ngồi xuống.”
“Cậu đến đây chỉ để mua cái này à?”
Trình Kiều kiêu ngạo nhướng mày: “Ừ hứ. Tôi giỏi không? Ngay cả chỗ này cũng tìm ra.”
Đúng là giỏi quá rồi.
Trì Dã định lấy cuốn sách: “Cậu đừng đọc.”
“Đọc thì sao, chẳng lẽ cậu chưa từng xem?” Trình Kiều giơ cao cuốn sách, mở một trang ra.
Là thanh niên tuổi trẻ, Trì Dã từng bị Lục ŧıểυ Hổ kéo đi xem loại sách này ở nhà, nên chỉ cần nhìn cũng đoán được nội dung bên trong.
Không chỉ sách, còn có cả phim.
Trình Kiều nhìn cậu chăm chú, đôi mắt trong trẻo, lông mi cong dài khẽ rung.
Trước sự thôi thúc trong lòng, cậu nói dối: “Chưa, ai lại xem mấy thứ này.”
Trì Dã định đóng sách lại, nhưng Trình Kiều nhanh hơn, còn kéo cậu: “Thế thì cùng xem.”
Thực ra cô cũng chưa từng xem, lần trước đi cùng Lê Tinh Nhược chỉ đọc được một chút. Lúc đó tiệm chỉ còn cuốn này, nên Lê Tinh Nhược mang về nhà rồi.
Trình Kiều trải ba lô xuống đất, kéo cậu ngồi cạnh. Trì Dã buộc phải ngồi sát vai cô.
Cánh tay thiếu nữ lộ ra dưới ống tay áo ngắn, trắng mịn, mềm mại đến bất ngờ.
“‘Vùng tuyệt đối’ là gì thế?”
Cuốn cô cầm là một tập truyện tranh, nội dung đơn giản, hình vẽ cũng không quá táo bạo.
Nghe cái tên, cô tò mò hỏi.
Ánh hoàng hôn lặng lẽ di chuyển, để lại Trì Dã trong bóng râm. Cậu giơ tay chỉ vào mép váy cô: “Chỗ này.”
“Chỗ nào?”
“Khoảng cách giữa váy và tất dài qua gối.”
Trì Dã nuốt nước bọt, cúi đầu tránh ánh mắt cô. Từ góc độ Trình Kiều, chỉ thấy chút mồ hôi lấm tấm trên sống mũi cậu.
Vẻ mặt lại vô cùng điềm tĩnh, như thể chẳng có gì khiến cậu bận tâm: “Đó là ‘vùng tuyệt đối’.”
“Ồ—” Trình Kiều kéo dài giọng, bất chợt đứng dậy.
Cô cúi đầu nhìn chân mình: “Thế này có phải ‘vùng tuyệt đối’ không?”
Trình Kiều không quá cao so với các bạn nữ khác, nhưng dáng người cân đối, chân dài. Mặc váy nhìn lúc nào cũng ngắn hơn bình thường.
Lúc này, cô đứng ngay trước mặt Trì Dã, tầm mắt cậu vừa vặn đối diện phần da thịt lộ ra giữa váy và tất dài.
Làn da trắng mịn, tràn ngập sức hút.
Khoảng cách gần đến mức Trì Dã có ảo giác mép váy cô sắp lướt qua chóp mũi mình.
Không phải mọi chiếc váy ngắn và tất dài đều tạo ra “vùng tuyệt đối”, nhưng của Trình Kiều chắc chắn là vậy.
Trì Dã lúng túng dời mắt, lặng lẽ lấy ba lô đè lên phần hông: “… Có lẽ vậy.”
“Có lẽ gì chứ, cậu phải nói là đúng.”
Trình Kiều bướng bỉnh cãi, “Cún con Trì, lại không nghe lời rồi à?”
Cô cúi xuống nhìn cậu, áo sơ mi trễ xuống để lộ một chút sắc hồng nhạt.
Phần dưới của cậu đột nhiên căng lên, chạm vào quần.
“Chết tiệt.” Trì Dã rủa thầm một câu.
Trình Kiều không nhận ra, chỉ thấy đôi tai đỏ lựng của cậu, cứ tưởng cậu ngại.
“Sao thế? Tôi đã không so vòng một với Đào Tư Dư, chẳng lẽ đến chân cũng không so nổi?” Cô dựa lưng vào tay cậu, tiếp tục đọc sách.
Ánh nắng chiếu ngược, mái tóc cô phủ một lớp vàng óng mềm mại.
Trì Dã không dám nhúc nhích, chỉ có thể dùng ba lô che đi cảm giác hỗn loạn trong lòng. Cậu hạ giọng hỏi: “Sao cậu nhất định phải so với Đào Tư Dư?”
Có phải vì thích Hứa Đào Nhiên không?