Vùng Cấm Tuyệt Đối (1V1, Trường Học H)

Chương 6. Nhân duyên 11 năm

Trước Sau

break

Tính ra, Trì Dã và Trình Kiều quen nhau cũng đã mười một năm rồi.

Năm năm tuổi, cậu vừa chuyển đến Khám Dương.

Nơi đất khách quê người, Trì Dã gầy gò, tính cách nhút nhát khó gần, thường xuyên bị Lục ŧıểυ Hổ và đám bạn bắt nạt.

Sau này, nhờ Trình Kiều dạy cho bọn họ một trận, Trì Dã lại trở thành bạn tốt với đám ấy.

Nhưng người thân thiết nhất vẫn là Trình Kiều.

Cô là người đầu tiên bảo vệ cậu, nên cậu luôn nhường nhịn cô.

Trình Kiều tính tình phóng khoáng, từ nhỏ đến lớn chơi gì cũng có Trì Dã đồng hành, nói hai người lớn lên cùng nhau cũng không ngoa.

Hoàng hôn buông xuống.

Ánh chiều tà kéo dài bóng hai người trên con đường phủ kín dây thường xuân xanh mướt.

Trì Dã dắt xe đạp bước đi, Trình Kiều chạy theo vài bước phía sau.

“Chó con?”

“Trì Chó con?”

“Cún con yêu quý?”

“Ôi trời, sao lại giận rồi?”

Trình Kiều nhảy lên, tay khoác cổ cậu, khiến vai Trì Dã nghiêng về phía cô.

“Làm gì vậy?”

“Giận à? Tôi đùa thôi mà.” Trình Kiều nhún nhường, giọng điệu đầy thiện chí. “Cùng lắm thì không làm chị em nữa, tôi hy sinh, hóa thân thành cô em gái đáng yêu làm anh em với cậu, được chưa?”

Càng nói càng quá đáng.

Trì Dã lườm, mặt tối sầm: “...Trình Kiều!”

Cậu nghiêm túc thật rồi.

Trình Kiều cười, đưa tay xoa đầu cậu, “Được rồi, được rồi, tôi đùa mà. Đạp xe về đi, đừng để tôi đi bộ đến gãy chân.”

Trì Dã: “Vậy buông tay ra.”

“Không được. Nhỡ đâu cún con lại giận nữa thì sao?”

Trình Kiều không chịu buông tay, Trì Dã đành để mặc cô khoác vai, dù chênh lệch chiều cao khiến cổ cậu hơi mỏi.

“Trình Kiều.”

“Hửm?”

Trình Kiều đá văng viên đá dưới chân. Trì Dã nắm chặt tay lái, lòng bàn tay ướt mồ hôi. Gió bên đường thổi qua mát lạnh, nhưng không làm dịu được sự bồn chồn trong lòng cậu.

Cúi đầu xuống, cậu nhìn thấy bàn tay đang khoác lên vai mình. Lệch đi một chút, cậu lại thấy mái tóc mềm mại lòa xòa trên trán cô.

Cổ tay cô mảnh mai, vòng tay đỏ mà họ xin ở chùa lần trước vẫn còn đeo trên đó. Chiếc vòng có hạt đào khắc hình cá nhỏ sống động, giống hệt cái của cậu.

Nhìn chiếc vòng đong đưa, tim Trì Dã đập mạnh như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

Cậu muốn hỏi liệu cô có thích Hứa Đào Nhiên không, nhưng do dự mãi, cuối cùng chỉ lắc đầu: “Không có gì.”

Từ khi đổi chỗ ngồi, Trình Kiều chăm chú học hơn trước, nhưng giờ ra chơi lại hay quay đầu nói chuyện.

Ngăn bàn cô đầy ắp đồ ăn vặt, toàn do Lục ŧıểυ Hổ bị ép cống nạp.

Lần nào Trì Dã cũng thấy Lục ŧıểυ Hổ vừa lẩm bẩm chửi rủa vừa mang đồ đến, rồi lại lẩm bẩm quay đi.

Trình Kiều cầm túi khoai tây chiên, vừa ăn vừa nói chuyện với Lê Tinh Nhược, thỉnh thoảng nhét vài miếng vào miệng Trì Dã.

Ăn nhiều thấy khô khan, cô không còn hứng thú, liền chuyển sang đút cho cậu.

“Chiều nay tôi đi xem Chu Xuyên chơi bóng, không đi nhà sách với cậu nữa.”

Tuần trước, Lê Tinh Nhược mượn một cuốn sách nhưng chưa đọc xong. Trình Kiều muốn tìm thêm sách tương tự, nhưng kiểu sách đó không có ở các tiệm sách đàng hoàng, phải đến chợ trời.

Cô không muốn đi một mình, nên Lê Tinh Nhược đề nghị: “Gọi Trì Dã đi cùng đi.”

Trình Kiều quay sang nhìn Trì Dã. Cậu đang nhai đầy khoai chiên, há miệng liền suýt rơi ra.

Cô cười, đưa tay bóp cằm cậu: “Đi không?”

Trì Dã không nói được, chỉ biết gật đầu.

“Ngoan lắm.”

Chiều đó, Trình Kiều làm xong bài tập giáo viên giao trên lớp mới về.

Cô nói là tự làm, nhưng thực tế toàn chép của Trì Dã.

Lê Tinh Nhược nhìn cô, lắc đầu: “Cậu không tự làm bài được sao?”

Trì Dã đã ra nhà xe lấy xe đạp, còn Trình Kiều vẫn cắm cúi chép bài.

Không ngẩng lên, cô nói: “Cậu ấy ngồi sau lưng tôi, chẳng phải để tôi chép bài à? Với lại, bài hóa này tôi thật sự không hiểu. Người như tôi dù học kém nhưng vẫn viết bài đầy đủ là giỏi lắm rồi.”

Lê Tinh Nhược gục mặt lên bàn: “Nhưng mà thật đấy, Kiều Kiều, cậu định đi với Trì Dã thật à?”

Loại sách đó không tiện xem cùng con trai.

Trình Kiều ngẩng đầu nhìn bạn, bày ra bộ mặt vô tội: “Không phải cậu bảo tôi gọi cậu ấy sao?”

“Tôi chỉ nói thế thôi, ai ngờ cậu gọi thật.” Nhưng nghĩ mối quan hệ hai người vốn tốt, Lê Tinh Nhược cũng không nói thêm gì.

Lê Tinh Nhược vừa rời đi, Lục ŧıểυ Hổ đạp xe ngang qua, trông thấy liền tặc lưỡi: “Nói thật, nếu Trình Kiều bớt bạo lực, cô ấy cũng dễ thương đấy chứ.”

Trong nhóm, Trình Kiều nhỏ tuổi nhất, nhưng sức mạnh thì vô đối. Đụng đến cô, mười người như Lục ŧıểυ Hổ cũng chịu thua.

“Hôm trước tôi lỡ nói cô ấy ngực phẳng, bị đánh cho bầm dập. Cậu nói xem, sao sức lực ấy không chuyển hết lên ngực đi?” Lục ŧıểυ Hổ cười khổ, vừa nói vừa phóng xe đi.

Trì Dã khẽ cười, nhưng không đáp lời.

Trình Kiều lại gần, ngồi lên yên sau, nhấn vào hông cậu: “Lần sau đừng giúp Lục ŧıểυ Hổ nữa. Để bố cậu ấy cầm gậy đánh chết mới đáng.”

Trì Dã chỉ cười, chở cô về nhà, lòng như có nắng rọi qua.

Chợ trời gần đây có một tiệm sách khá kín đáo. Nói là tiệm sách, nhưng thực chất giống một cửa hàng tạp hóa hơn.

Không có bảng hiệu, nằm sâu trong con hẻm nhỏ, hiếm người qua lại.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ, bên cạnh là một chậu cây, dưới gốc chậu có con mèo nằm lười biếng.

Trình Kiều bước vào, tinh thần phấn chấn. Cô mang theo vài túi kẹo, đưa cho ông chủ tiệm, sau đó vui vẻ chạy lên cầu thang dẫn đến tầng hai.

Vừa bước vài bậc, cô quay đầu, tựa vào tay vịn cầu thang, hạ giọng hỏi:

“Chú ơi, cuốn sách cháu muốn đã về chưa?”

Ông chủ giơ tay ra dấu, Trì Dã đứng sau không hiểu, nhưng Trình Kiều lập tức nở nụ cười tươi rói: “OK!”

Cô nhảy chân sáo lên tầng, Trì Dã lẳng lặng bước theo.

Tầng hai lộn xộn hơn cả tầng một, chỗ nào cũng chất đầy đồ đạc.

Có đủ loại đồ cổ quái: từ mô hình, đồ văn phòng, cây cảnh, đến mấy thứ… không tiện gọi tên.

Ánh nắng len qua tấm rèm cửa mỏng, rọi lên những hạt bụi li ti, lơ lửng như đang phát sáng.

Trình Kiều chen vào giữa hai giá sách.

“Cậu tìm sách gì thế?”

Trì Dã nhíu mày, liếc qua đống bát đĩa, chậu chén, và cả vài món… đồ chơi người lớn.

Cửa hàng này thực sự bán đủ thứ.

Giọng Trình Kiều vang lên sau giá sách: “Đương nhiên là tìm đồ hay ho rồi.”

Cô ló đầu ra, đôi mắt cười híp lại: “Trì Dã, cậu từng xem loại sách này chưa?”

Cún con: Không đời nào tôi chưa xem.

╮(╯_╰)╭

break
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc