Trì Dã vội đưa sách giáo khoa trên bàn cho Trình Kiều:
“Cầm lấy, về chỗ ngồi đi.”
Cậu không có sách, may mà giáo viên không nói gì, chỉ bảo cậu ra hành lang nhặt sách về.
Trình Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Trì Dã định nói chuyện chỗ ngồi với Trình Kiều, nhưng cô lúc nào cũng bận rộn, bên cạnh luôn có người.
Cậu chờ đến tiết cuối cùng buổi chiều, nhưng chưa kịp mở lời, đã nghe Trình Kiều nói với Lê Tinh Nhược rằng muốn tiếp tục làm bạn cùng bàn.
“Yay! Cảm ơn Tinh Bảo Bối đã chọn tớ! Cuối cùng tớ cũng được ngồi gần cửa sổ rồi. Moah moah moah! Cậu giỏi quá, yêu cậu chết mất!”
Hai người họ thân thiết, đã làm bạn cùng bàn cả năm.
Mỗi lần đổi chỗ, lớp lại náo loạn. Giáo viên chủ nhiệm không cho kéo bàn ghế, nên Lê Tinh Nhược phải cùng Trình Kiều dọn sách đổi chỗ.
Thấy Trì Dã đứng sau lưng Trình Kiều, Lê Tinh Nhược gọi:
“Trì Dã.”
Trình Kiều lúc này mới quay lại:
“Từ Cún! Cậu đổi chỗ chưa?”
“Ừm…”
Thấy tay Trình Kiều cầm nhiều sách, Trì Dã giúp cô cầm bớt:
“Cậu ngồi đâu?”
“Bàn thứ năm, tổ một.”
Chỗ đó không tốt lắm, vì nếu bảng phản chiếu ánh sáng sẽ khó nhìn, nhưng do gần cửa sổ, nên nhiều bạn nữ tranh ngồi.
Lê Tinh Nhược đạt điểm cao ở kỳ thi trước, có lẽ lần này chọn chỗ này vì Trình Kiều.
Trì Dã giúp họ chuyển sách xong, Lê Tinh Nhược mới nhớ ra cậu còn chưa đổi chỗ.
“Trì Dã, cậu định ngồi đâu?” Cô để ý ánh mắt ngập ngừng của cậu với Trình Kiều, “Cậu muốn làm bạn cùng bàn với Trình Kiều đúng không? Xếp hạng của cậu là thứ năm, muốn chọn thì được mà.”
Trình Kiều thật ra muốn ngồi bàn thứ hai, nhưng đã có người chọn mất.
Nếu Trì Dã đến sớm hơn, có lẽ đã giúp cô giành được chỗ.
Trình Kiều cũng nhìn cậu, nhưng Trì Dã chỉ nói:
“Không, tớ muốn chọn bàn thứ sáu.”
Ngay sau lưng hai người.
Chỗ này gần cửa sau, giáo viên thường xuất hiện bất ngờ, nên ít ai muốn ngồi.
Trì Dã dọn sách qua đó, Trình Kiều quay đầu, chống cằm lên bàn cậu, nhìn chằm chằm một hồi.
Trì Dã sợ lộ, không dám nhìn thẳng cô, cũng chẳng nói gì, cho đến khi tay cô chiếm luôn chỗ cậu để sách.
“Từ Cún.”
Trì Dã giật mình, làm rơi bút xuống đất.
Trình Kiều tựa cằm lên chồng sách cậu vừa xếp, cậu nhặt bút xong, ngả người ra ghế, nhìn thẳng cô. Tay xoay bút hơi loạn, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh.
“Gì đây.”
Trình Kiều cười bí ẩn:
“Tớ biết rồi.”
“Biết gì?” Tim đập nhanh hơn.
Trình Kiều lắc đầu, không trả lời, chỉ cười, rồi đột nhiên đứng thẳng dậy.
“Nghe lời ghê.”
Cô xoa đầu cậu, tóc hơi cứng nhưng cô không để ý, sau đó quay lại chỗ:
“Học hành chăm chỉ, ngày càng tiến bộ.”
Trì Dã khẽ mím môi, cười trộm trong góc không ai thấy.
Nhưng nụ cười ấy không kéo dài được lâu.
Buổi chiều, ánh nắng bớt gay gắt. Rất nhiều nam sinh ra sân chơi bóng, trừ lớp năng khiếu.
Hứa Đào Nhiên mỗi chiều đều đi qua hành lang này để đến phòng nghệ thuật chơi đàn.
Trình Kiều gục mặt lên tay, mắt cứ dõi theo bóng dáng chàng trai đó cho đến khi cậu ta khuất hẳn ở cuối hành lang.
“Đừng nhìn nữa, phải dọn vệ sinh.” Lê Tinh Nhược kéo cô đứng dậy, “Nhìn suốt ngày, sao không ra thẳng mà nhìn.”
Trình Kiều bị nói đến đỏ bừng mặt:
“Ai bảo tớ không dám, giờ tớ ra luôn đây.”
Hai cô gái cười đùa chạy ra khỏi lớp.
Trì Dã cúi người nhặt cây bút cô làm rơi, cất sách vở vào hộc bàn rồi lên lau bảng.
Lê Tinh Nhược kéo Trình Kiều ra căng-tin, ngồi dưới gốc cây ngắm mọi người chơi bóng.
Thời tiết oi bức, các nam sinh thoải mái đổ mồ hôi trên sân bóng.
Một chàng trai mặc áo số 1 uể oải ném bóng ba điểm, sau đó ngồi uống nước, trông như chẳng hứng thú gì với mọi thứ.
“Trình Kiều.”
“Sao?”
“Cậu thấy Châu Xuyên thế nào?”
“Không thế nào cả.”
Lê Tinh Nhược tức muốn nhéo tay cô, Trình Kiều né qua né lại, cây kem trên tay suýt rơi.
“Thế thì tớ thấy Hứa Đào Nhiên cũng chẳng ra gì!” Lê Tinh Nhược phản đòn, “Hơn nữa dạo này cậu ta với Đào Tư Du cứ liếc mắt đưa tình, cậu chắc chắn không có cửa.”
Trình Kiều khựng lại, ngồi phịch xuống bậc thềm, không nói gì.
Cô thích Hứa Đào Nhiên, nhưng cậu ấy không thích cô. Nói đúng hơn, Hứa Đào Nhiên thậm chí không biết cô là ai.
“Tớ thấy Trì Dã không tệ. Đẹp trai, lại tốt bụng, quan trọng là đặc biệt đối xử tốt với cậu.” Lê Tinh Nhược khoác tay cô, “Trình Kiều, hay cậu cân nhắc đi?”
“Cậu nói vớ vẩn gì thế, Từ Cún là cậu em chí cốt của tớ. Chúng tớ mặc chung một cái quần lớn lên, không đối tốt với tớ thì đối tốt với ai?”
Trình Kiều đứng dậy, một tay chống hông, rút que kem ra khỏi miệng, quả quyết nói:
“Chỉ thế thôi. Nếu cần, tớ còn bảo cậu ấy chặt cái kia để làm chị em với tớ cũng không sao.”
Trì Dã vừa đi đổ rác về, nghe thấy, đứng ngay sau lưng hai người: “...”
Lê Tinh Nhược quay lại, thấy sắc mặt đen như đáy nồi của Trì Dã, liền chân thành đề nghị:
“Chuyện này cậu nên bàn với cậu ấy trước thì hơn.”
Trình Kiều: “…?”
Trình Kiều: “!!!”
Trình Kiều: “Ê… Từ Cún.”