Mẹ Trình nấu xong bữa tối thì lên gọi. Trình Kiều khóa cửa phòng, gõ mãi vẫn không trả lời.
“Kiều Kiều, ra ăn cơm.”
“Không ăn.”
Trong phòng vang lên tiếng động loảng xoảng, chẳng biết cô lại đang giận dỗi chuyện gì.
Một lúc sau, cô bảo trời nóng, không muốn ăn, muốn đi tắm.
Mẹ Trình nhìn theo con gái bước vào phòng tắm, rồi quay ra dọn bát đũa, chờ cô tắm xong mới nói: “Con không ăn thì thôi, sang gọi ŧıểυ Dã qua đây.”
Nghĩ đến thái độ của Trì Dã lúc chiều, Trình Kiều vắt chân lên tay vịn ghế salon, tóc còn ướt sau khi tắm xong, cổ áo bị nước làm ướt một mảng.
“Gọi cậu ta làm gì, cậu ta không biết tự đi à?”
Trình Kiều từ nhỏ đã nghịch ngợm, đến tuổi dậy thì càng khó bảo. Mẹ Trình ở nhà một mình nuôi dạy cô, trong nhà luôn sẵn cây roi lông gà.
“Đi hay không?”
Thấy cây roi dài, Trình Kiều lập tức bật dậy, xỏ dép vào: “Đi, đi! Con đi ngay đây.”
Thật phiền phức.
Mẹ cô cứ coi Trì Dã như con trai ruột, bữa cơm nào cũng không thể thiếu cậu ta. Cậu ăn nhiều hơn cô, gọi còn thân thiết hơn cả.
Mang theo vẻ mặt bực bội, Trình Kiều lẹp xẹp đôi dép, mở cửa xuống cầu thang, lại leo lên tầng, đứng trước cửa đối diện.
Ngoài miệng thì đồng ý, nhưng thực ra cô đã quên béng từ lâu.
Trình Kiều biết mật mã nhà họ, không gõ cửa, cứ thế bước vào.
Như về nhà mình, cô quen thuộc mở tủ lạnh, lấy một cây kem.
Cây kem vừa lấy từ ngăn đông ra, lạnh buốt, dán vào môi là dính ngay. Cô xé bao, dùng lưỡi liếʍ nhẹ.
Cửa phòng cậu ta không đóng.
Trình Kiều thấy Trì Dã ngồi viết bài tập ở bàn học, cô gõ hai cái vào cửa, giọng hờ hững: “Này.”
Không đáp.
Trình Kiều tiến lại gần, chống khuỷu tay lên bài tập của cậu: “Trì cún con, giận à?”
“Không.”
“Không mà cậu tránh tôi làm gì?”
Trình Kiều giật quyển bài tập ra sau, buộc cậu ngẩng đầu: “Câu hỏi khi nãy, sao không trả lời?”
Cô ngồi lên bàn học, đúng tầm để cậu ngẩng đầu liền thấy xương quai xanh.
Chiếc áo thun trắng rộng thùng thình hơn đồng phục, cổ áo khá lớn. Tóc cô đã khô gần hết trên đường qua đây, nhưng vết nước ở cổ càng lộ rõ.
Cô chẳng buồn mặc áo lót.
Trì Dã nhíu mày, cố giữ bình tĩnh: “Trả bài tập đây, mai còn nộp.”
“Không, cậu trả lời rồi tôi sẽ đưa.”
Trình Kiều trêu cậu không chỉ một, hai lần. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn bắt nạt cậu, và cậu chưa từng phản kháng.
Trì Dã không dám nhìn cô lâu, đưa tay muốn giật lại bài tập. Nhưng động tác này vô tình khiến khoảng cách giữa hai người thu hẹp.
Khi đứng dậy, mũi cậu lỡ chạm vào ngực cô, bàn tay chống lên mặt bàn. Khoảng cách gần đến mức cậu có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng sau tai cô.
Nhận ra tình huống, Trì Dã đỏ bừng mặt: “Trình Kiều...”
Trình Kiều giơ tay trái, giấu quyển bài tập ra sau, miệng ngậm cây kem: “Gì?”
Cô còn cố tình lắc lư quyển bài tập, rồi hất cằm, nhét thẳng vào áo mình.
Rút cây kem ra khỏi miệng, cô phát ra một tiếng “pốp” rõ to. Đôi môi đỏ mọng vì lạnh lại càng quyến rũ: “Muốn lấy bài tập thì tự mà lấy, không thì trả lời thật lòng đi.”
Nhìn gương mặt đỏ lựng của cậu, Trình Kiều tiến sát thêm chút nữa: “Trì cún con, tôi đẹp không?”
Khoảng cách gần đến mức, cô ăn kem vị gì cậu cũng có thể nhận ra.
Hương vải nhè nhẹ, ngọt ngào.
Trong phòng bật điều hòa mát rượi, vậy mà người Trì Dã vẫn ướt đẫm mồ hôi, cổ họng khô khốc, muốn uống nước.
Cũng muốn thử xem vị vải lạnh kia ngọt đến thế nào.
Cậu mấp máy môi, giọng nói bị nuốt trọn trong tiếng nuốt khan.
Trình Kiều nhíu mày: “Cậu nói gì cơ?”
“Không bật đèn.”
Ngoài trời đã tối, ánh hoàng hôn nhạt dần nơi rìa thành phố, căn phòng chìm trong ánh sáng lờ mờ.
Trì Dã khẽ đáp: “Không nhìn rõ, nên không biết có đẹp hay không.”