Ngày hè oi bức.
Trình Kiều từ bên ngoài chạy ùa vào nhà, áo sơ mi đồng phục thấm đẫm mồ hôi, lộ ra sắc hồng nhạt của làn da bên trong, dây áo lót còn in rõ trên vai.
Mẹ Trình đang cắt dưa hấu trong bếp, chưa kịp gọi con gái thì cô đã lướt qua như một cơn gió, chạy thẳng về phòng.
“Rầm!”
Tiếng đóng cửa vang lên chát chúa.
16 tuổi, độ tuổi nổi loạn.
Mẹ Trình ngạc nhiên một lúc rồi chỉ biết lắc đầu bất lực, bỏ dao xuống chuẩn bị làm bữa tối.
Đã gần 5 giờ chiều.
Không lâu sau, Trình Kiều mở cửa phòng, đi thẳng ra tủ lạnh lấy một cây kem, rồi chỉ thốt một chữ:
“Nóng.”
Cô nói xong liền quay lại phòng, đóng cửa lần nữa, lần này còn mạnh hơn trước. Thậm chí, người ngồi làm bài tập ở ban công phòng bên cũng nghe rõ.
Trì Dã ngẩng đầu, thấy cô gái đang ngồi cạnh cửa sổ.
Vừa về mà chưa thay quần áo, mái tóc dài chấm vai bết mồ hôi dính vào cổ, áo sơ mi trắng trước ngực cũng ướt đẫm.
Áo lót màu sữa.
Cậu đã thấy qua, mấy hôm trước còn phơi ngoài ban công.
Có vẻ cô nàng vừa bị chọc tức ở đâu đó, cây kem trong tay bị cắn một cách hung hăng, cảm xúc kích động không giấu nổi, bầu ngực phập phồng theo từng nhịp thở gấp.
Trong lòng Trì Dã, một cơn sóng lớn cuộn trào.
Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, giả vờ tập trung làm bài tập toán thầy giao, nhưng chưa đầy một lúc đã bị cô kéo sự chú ý.
“Trì Dã!”
Trình Kiều nhướn mày gọi tên cậu, khóe mắt ánh lên vẻ đắc ý, động tác cắn kem cũng biến thành liếʍ nhẹ.
Cổ họng Trì Dã khô khốc, giả vờ không nghe.
Cô lại gọi, kéo dài giọng:
“Trì, Dã!”
Cậu siết chặt cây bút trong tay, nhưng vẫn không ngẩng lên.
Ánh nắng mùa hè vẫn chói chang, không khí oi ả, mồ hôi lấm tấm trên trán cậu chẳng thua gì cô.
Gọi hai lần mà không ai đáp, Trình Kiều bực mình. liếʍ hết kem trong tay, cô chống người lên bệ cửa sổ, cười đầy nghịch ngợm:
“Trì cún con, cậu không qua đây, tôi nhảy cửa sổ bây giờ.”
Trì Dã biết cô quý mạng, chẳng dám làm thật, nhưng vẫn bất đắc dĩ đứng dậy, bước tới ban công, đến vị trí gần cửa sổ cô nhất.
“Làm gì?”
Giọng cậu mang chút mất kiên nhẫn, thực ra là vì lo lắng, chẳng rõ cô gái trước mặt sẽ làm gì kinh thiên động địa tiếp theo.
“Tôi có đẹp không?”
Ánh mắt Trì Dã lướt qua khuôn mặt trắng hồng của cô, không phải kiểu tuyệt sắc nhưng lại rất ưa nhìn.
Tầm mắt cậu vô thức hạ xuống, nhìn cổ và ngực cô lấm tấm mồ hôi, rồi nhanh chóng dời đi.
“Đẹp.”
Cún con luôn nghe lời.
Trình Kiều lập tức cười rạng rỡ.
“Tôi cũng thấy vậy.” Cô gật gù tán đồng, nhưng sau đó nghiến răng, hậm hực: “Toàn lũ như Lục ŧıểυ Hổ, chẳng có mắt nhìn gì cả. Đám đàn ông thối tha, suốt ngày chỉ biết nhìn ngực con gái...”
Tuổi dậy thì, hormone dâng trào, ai cũng hiếu thắng.
Chiều nay, trên đường về, Trình Kiều gặp đám bạn của Lục ŧıểυ Hổ. Chúng đang bàn tán về cô gái đẹp nhất trường.
Có người nói là Đào Tư Dư.
Cô không phản đối, hoa khôi được cả trường công nhận.
Nhưng khi có người đề cử tên mình, Lục ŧıểυ Hổ lại lắc đầu bảo:
“Trình Kiều nhìn cũng được, nhưng ngực phẳng, chẳng khác gì đàn ông.”
Tức điên, cô liền xông vào đánh nhau với hắn rồi mới về nhà.
Đồ khốn, đàn ông cái đầu nhà cậu!
Trì Dã thừa biết tính cô, bị chọc giận mới sinh sự như vậy.
“Đừng đánh nhau với Lục ŧıểυ Hổ, cẩn thận bị thầy giáo bắt.”
Nhà Lục ŧıểυ Hổ sát vách nhà giáo viên chủ nhiệm, lần trước bọn cậu đến rủ hắn chơi bóng còn phải đi đường vòng.
“Hắn dám bắt nạt tôi thì không được.” Trình Kiều ngậm cây que kem đã ăn hết, lời nói đầy ngang ngạnh.
Ánh mắt dừng trên mặt Trì Dã, cô bỗng chớp chớp mắt, cười ranh mãnh hỏi:
“Cún con, vậy cậu thấy ngực tôi có to không?”