Vui Đùa Trong Mưa

Chương 4: Vui Đùa Trong Mưa

Trước Sau

break

Kỳ Tiễn dường như cũng không ngờ mọi chuyện vừa rồi đều lọt vào mắt của người khác, ánh mắt hắn thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.

Thế nhưng ngay sau đó khóe môi Kỳ Tiễn lại nhếch lên một nụ cười thú vị, đôi mắt đen nhánh như nhìn thấy con mồi mới, bùng lên một hưng phấn mơ hồ.

Cảnh Nhiên rụt cổ lại, xoay người chạy trối chết.

Làm bạn gái của tôi.

Kỳ Tiễn thu hồi đường nhìn, ánh mắt chuyển tới Trình Tinh Tinh đang gục lên vai mình.

Hai má cô ta đỏ bừng, từ từ nhắm mắt cảm nhận dư âm của cơn cao trào.

Kỳ Tiễn rút tay ra, giơ lên trước mặt Trình Tinh Tinh, sắc mặt không được tốt cho lắm.

“Trình Tinh Tinh, cô thật là da^ʍ đãиɠ! Ông đây chỉ đặt tay xuống dưới mà cô có thể tự chơi đến mức lên đỉnh như vậy.”

Trình Tinh Tinh mở to đôi mắt quyến rũ, giọng nói mang theo ý tứ làm nũng: “Anh Tiễn...”

“liếʍ sạch đi.”

Những ngón tay thon dài dính đầy mật dính tiến đến sát mặt cô ta.

Trình Tinh Tinh quyến rũ ngậm những ngón tay của Kỳ Tiễn vào miệng, bú liếʍ một cách thỏa mãn, liếʍ sạch ngón giữa và ngón áp út cùng với cả lòng bàn tay chứa đầy mật dịch của hắn.

Giống như vẫn còn chưa đủ, cô ta thè lưỡi liếʍ môi, ma mị nhìn Kỳ Tiễn.

Sau đó, cô ta vươn tay vuốt ve đũng quần hắn.

“Anh Tiễn, đến lượt anh thoải mái rồi.”

Nói xong, cô ta muốn cởi quần hắn.

Nhưng Kỳ Tiễn lại nhanh tay lẹ mắt nắm chặt cổ tay cô ta: “Hôm nay muộn rồi, tôi phải về đây.”

Trong giọng nói còn mang theo một sự xa cách lạnh nhạt.

Trình Tinh Tinh sửng sốt trong giây lát, lập tức cuống lên.

“Anh Tiễn...”

Kỳ Tiễn ngồi dậy, đeo cặp sách lên vai, bước thẳng ra khỏi phòng học mà không quay đầu lại.

Ngày hôm sau, mọi người xuống cầu thang ra sân thể dục, Kim Lạc Lạc đã nhanh chóng đi cùng lớp trưởng, vừa nói cười vừa xuống lầu.

Cảnh Nhiên đứng dậy sau lùng, yên lặng cùng mọi người đi xuống. Nhưng vừa rẽ vào góc cầu thang thì đã bị một đôi chân dài duỗi ra chặn lại.

Cảnh Nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Kỳ Tiễn gần một mét chín không chỉ đang chặn đường đi của cô mà còn chặn cả tia sáng yếu ớt đang chiếu vào cửa sổ.

Cô lập tức nhớ lại chuyện xảy ra ở phòng học ngày hôm qua, vành tai lập tức đỏ bừng lên. Cũng may hôm nay cô thả tóc nên có thể che được vành tai đỏ bừng.

Kỳ Tiễn cúi người, đôi môi mỏng kề sát vào tai Cảnh Nhiên, nhướn mày hỏi: “Hôm qua nhìn thấy có hài lòng không?”

Cảnh Nhiên đột nhiên mở to mắt, cả người cứng đờ, hai tay không tự chủ được mà nắm chặt lại.

Kỳ Tiễn nhìn thấy cô bị mình dọa sợ thì tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Hắn tiếp tục cười nói: “Cậu có muốn thử với tôi một chút không? Hả?”

Đồng tử của Cảnh Nhiên co rút lại, cô không ngờ Kỳ Tiễn lại hạ lưu đến vậy!

Nhưng mà Kỳ Tiễn vẫn chưa chịu dừng lại, hơi thở của hắn càng lúc càng nóng: “Thoải mái lắm đó!”

Ánh mắt cô tràn đầy sự tức giận, chỉ là không trực tiếp phát tác ra với Kỳ Tiễn. Cô vòng ra sau hắn, sau đó nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.

Cô thực sự không muốn để ý đến loại nam sinh tồi tệ như thế này.

Kỳ Tiễn đứng dậy, nhìn bóng lưng cô gái đang chạy trốn, tâm trạng rất tốt.

Lúc này, dưới lầu có một bóng dáng quen thuộc, là Trình Tinh Tinh.

Cô ta nhìn thấy Kỳ Tiễn thì hai mắt sáng lên, sắc mặt vô cùng hưng phấn.

“Anh Tiễn, quả nhiên anh vẫn ở phía sau em.”

Nụ cười trên gương mặt Kỳ Tiễn lập tức biến mất.

Hắn lầm lì đi xuống cầu thang, đi tới trước mặt Trình Tinh Tinh, giọng nói thờ ơ: “Trình Tinh Tinh, chúng ta chia tay đi.”

Trình Tinh Tinh không dám tin, trợn tròn mắt: “Anh Tiễn, anh nói cái gì?”

“Tôi nói, chúng ta chia tay đi.” Nói xong, hắn lướt qua người Trình Tinh Tinh, tiếp tục đi xuống lầu.

“Tại sao?” Trình Tinh Tinh xoay mạnh người lại, nắm lấy vạt áo phông của Kỳ Tiễn.

Kỳ Tiễn không dừng lại, cũng không quay đầu nhìn cô ta, giọng nói lạnh nhạt tiếp tục vang lên: “Chán.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc