Vui Đùa Trong Mưa

Chương 3: Vui Đùa Trong Mưa

Trước Sau

break

Thì ra là hắn.

Hắn mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu đen, quần đùi màu xanh lá cây, cách ăn mặc giản dị nhưng cũng không che giấu được gương mặt lay động lòng người đó. Các đường nét trên gương mặt vừa có chiều sâu, vừa... vừa đơn giản gọn gàng, khiến hắn có vẻ cường tráng và cuồng ngạo.

Cảnh Nhiên thu hồi đường nhìn, quay đầu lại.

Cô nghĩ đến hành vi táo bạo của Kỳ Tiễn đối với Trình Tinh Tinh vừa rồi thì vành tai lại hơi đỏ lên.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo viên lịch sử tóc hoa râm chậm rãi bước vào lớp, đôi mắt đục đục, thị lực không được tốt lắm.

Chẳng trách Kim Lạc Lạc lại phải đổi chỗ ngồi.

Cảnh Nhiên nhìn Kim Lạc Lạc, thấy cô ấy đang thì thầm gì đó với lớp trưởng, đôi mắt vì cười mà cong lên như trăng rằm.

Ngay sau đó, một bóng dáng cao lớn đi tới bên cạnh Cảnh Nhiên.

“Hả?” một tiếng nghi hoặc.

Cảnh Nhiên ngẩng đầu lên, thấy Kỳ Tiễn đang ngẩn người nhìn mình.

Chớp mắt một cái, Kỳ Tiễn nhanh chóng nhếch mép lên, cúi người tới gần Cảnh Nhiên: “Bạn học mới, phiền bạn nhường một chút.”

Cảnh Nhiên nhanh chóng dịch về phía trước.

Thân thể cô nhỏ nhắn, Kỳ Tiễn dễ dàng lách người vào bên trong.

Cảnh Nhiên đang lật giở quyển sách lịch sử thì đột nhiên cảm thấy bắp chân nóng bừng.

Cô ngẩn người, cảm nhận được Kỳ Tiễn đang cố ý áp chân mình lên chân cô. Cô lặng lẽ ngồi dịch sang một bên, chuyển chân sang chỗ khác.

“Này, bạn học mới, cậu tên là gì thế?”

Kỳ Tiễn lười biếng nghiêng đầu, ánh mắt tràn đầy tà khí.

“Cảnh Nhiên.”

Cô khẽ trả lời, giọng nói hơi nhẹ. Nghe giọng điệu của Kim Lạc Lạc thì người này hình như không dễ chọc, thế nên cô chỉ muốn tránh xa hắn thôi.

Nhưng Kỳ Tiễn lại càng ngồi sát lại cô hơn: “Này, cậu có bạn trai chưa?”

Đôi mắt đen tràn đầy sự tò mò và tìm tòi nghiên cứu.

Không đợi Cảnh Nhiên trả lời, một giọng nữ kiêu ngạo đã vang lên: “Bạn học mới, nhường chỗ của cậu cho tôi.”

Cảnh Nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Trình Tinh Tinh bày ra dáng vẻ trịch thượng, chỉ vào một vị trí cách đó không xa: “Cậu ra kia ngồi đi.”

Cảnh Nhiên cụp mắt, thu dọn sách vở, đi đến chỗ trống mà Trình Tinh Tinh chỉ, không thèm nhìn hai người này.

Cũng may tiết lịch sử trôi qua rất nhanh, Kim Lạc Lạc cũng chỉ đổi chỗ với Kỳ Tiễn tiết lịch sử mà thôi.

Sau khi thay đổi vị trí, Cảnh Nhiên cũng không còn phải đối mặt với Kỳ Tiễn nữa.

Tan học, Cảnh Nhiên vừa mới ra đến cổng trường thì lại nhớ mình để quên điện thoại trong phòng học. Cô ảo não, xoay người trở lại phòng hộc.

Sau khi tan học, các khu nhà dạy cũng vắng vẻ hơn trước rất nhiều.

Lớp 11A9 ở tầng bốn, càng tới gần thì xung quanh càng thêm an tĩnh.

Nhưng mà ngay khi Cảnh Nhiên gần tới phòng học thì bên trong phòng lại truyền tới tiếng thở hổn hển của một cô gái: “A... Anh Tiễn... Sâu quá... Thoải mái quá... A... A...”

Thân thể Cảnh Nhiên cứng đờ, gương mặt nóng đỏ bừng.

Không phải là cô không hiểu chuyện giữa nam và nữ, chỉ là đây là phòng học...

Cô muốn chạy trốn, nhưng sự tò mò lại thôi thúc cô tiến lên nhìn một chút xem rốt cuộc người nào to gan như vậy.

Cô khẽ rón rén di chuyển, đi tới cửa, thò nửa đầu vào trong phòng học tìm kiếm.

Trong góc phòng, Trình Tinh Tinh đang ngồi lên đùi Kỳ Tiễn, chiếc áo phông dài che khuất mông cô ta, thế nên cô cũng không nhìn rõ rốt cuộc cô ta có đang ngồi trên dươиɠ ѵậŧ của Kỳ Tiễn hay không.

Cô ta đưa lưng về phía cô, say sưa đưa đẩy trên đùi Kỳ Tiễn.

Trong miệng thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng thở dốc: “A... Anh Tiễn... Em sắp... sắp ra... sắp ra...”

Một cơn run rẩy mãnh liệt truyền đến, Trình Tinh Tinh đột nhiên ôm chặt lấy thân thể Kỳ Tiễn, cả người xụi lơ dựa vào lồng ngực hắn, thân thể co quắp không ngừng.

Sắc mặt Kỳ Tiễn vẫn hờ hững như thế, hắn nhẹ nhàng ngước mắt lên, ánh mắt cứ thế va phải một đường nhìn.

Cảnh Nhiên giật mình, cả người như cứng lại.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc