Trình Tinh Tinh rời khỏi môi Kỳ Tiễn, nụ cười trên môi Kỳ Tiễn càng thêm xấu xa hơn. Hắn trực tiếp giơ tay lên nắn bóp bầu ngực non mềm của Trình Tinh Tinh: “Sao thế? Phát tình rồi?”
Trình Tinh Tinh ưm một tiếng, xấu hổ vùi mình vào trong ngực Kỳ Tiễn: “Anh Tiễn, anh thật xấu xa.”
Đám nam sinh bên cạnh cũng lập tức cười vang.
Kỳ Tiễn quay đầu lại, tâm trạng rất tốt, hắn lại tiếp tục nhận lấy lá bài mà người khác chia, tiếp tục ván tiếp theo.
Cảnh Nhiên đứng tại chỗ, thân thể hơi cứng lại.
Người đó vừa rồi cứ như vậy mà bóp ngực cô gái kia như chốn không người...
Cô cũng không phải cô bé mới lớn không biết chuyện gì, chỉ là hành vi to gan như vậy thực sự đã phá vỡ nhận thức của cô.
Chớp mắt một cái, Cảnh Nhiên liền thu hồi vẻ khiếp sợ trong đáy mắt, dửng dưng bước đến chỗ của mình.
Bạn cùng bàn cô đang dán lông mi giả, nhìn thấy Cảnh Nhiên ngồi xuống thì quay đầu chào hỏi cô: “Xin chào bạn học mới, tớ là Kim Lạc Lạc.”
Kim Lạc Lạc mặc bộ trang phục rất đường hoàng, tráng điểm rất đậm, nhưng khi chào hỏi lại mang lại cho người đối diện cảm giác vô cùng thẳng thắn ấn tượng.
Cảnh Nhiên mỉm cười chào lại: “Xin chào, tớ là Cảnh Nhiên.”
Kim Lạc Lạc quay đầu về chỗ cũ, vừa dán lông mi giả vừa hỏi: “Cậu từ đâu chuyển đến thế?”
Cảnh Nhiên lấy sách vở ra, một lúc sau mới trả lời: “Huyện Z.”
“Huyện Z? Là cái huyện hẻo lánh xa xôi đó?” Giọng nói của Kim Lạc Lạc tràn đầy ngạc nhiên.
Nhưng cũng không thể trách cô ấy được, trung học Hướng Dương là một trường học tư nhân, học phí không rẻ chút nào. Trong ấn tượng của Kim Lạc Lạc, huyện Z là một nơi cằn cỗi, nếu như có thể chuyển tới trung học Hướng Dương thì chứng tỏ điều kiện ở huyện Z cũng không đến nỗi nào đúng không?
Ánh mắt Cảnh Nhiên không hề dao động, mỉm cười khẽ gật đầu một cái, ý bảo mình đúng là đến từ nơi xa xôi hẻo lánh mà Kim Lạc Lạc bảo.
Lúc này Kim Lạc Lạc mới chăm chú quan sát một chút cô bạn cùng bàn.
Cô mặc một chiếc váy cotton kẻ sọc, dài quá đầu gối, không nhìn ra là của nhãn hiệu nào, nhưng dường như chiếc váy đã phai màu do bị giặt quá nhiều. Mái tóc của cô đen mượt, nhìn giống như chưa từng uốn hay nhuộm bao giờ, chỉ buộc đuôi ngựa đơn giản, dài đến ngực.
Mặc dù nhìn không ra hơi thở của người giàu có, nhưng nếu như đánh giá một cách tinh tế thì Kim Lạc Lạc nhận ra cô bạn cùng bàn mình là một đại mỹ nữ tự nhiên!
Gương mặt trái xoan, đôi môi hồng tự nhiên, đặc biệt là đôi mắt trong veo và đen nhánh. Khí chất thanh thuần của Cảnh Nhiên và bầu không khí náo nhiệt trong lớp dường như không ở cùng một thế giới.
Không hiểu sao Kim Lạc Lạc lại có ấn tượng tốt với cô gái này.
Không giống Trình Tinh Tinh, mặc dù vẻ ngoài rất yêu nghiệt nhưng Kim Lạc Lạc lại cảm thấy cô ta có khí chất của một con điếm nhỏ.
Sau khi theo đuổi Kỳ Tiễn một năm thì cuối cùng tuần trước Kỳ Tiễn cũng đồng ý hẹn hò với cô ta. Thế là lúc nào cô ta cũng như miếng keo da chó dính trên người Kỳ Tiễn, đến cả lúc Kỳ Tiễn đi vệ sinh cũng đứng ở bên ngoài coi chừng.
Sau khi kết thúc tiết học đầu tiên, Cảnh Nhiên phát hiện mình vẫn không có cách nào tập trung học tập được, tư duy luôn luôn lơ đãng. Hơn nữa, cô lại nghỉ học một thời gian, thế nên học lực không được như trước.
Kim Lạc Lạc vỗ vai Cảnh Nhiên: “Tiết sau tớ không thể ngồi với cậu được rồi.”
Cảnh Nhiên ngước mắt nhìn cô ấy, không hiểu gì.
“Tớ ngồi với lớp trường, lát nữa nếu Kỳ Tiễn ngủ ở chỗ tớ thì cậu cố gắng đừng chọc cậu ta. Mặc dù cậu ta sống cũng không tồi, nhưng mà nếu như đắc tội cậu ta thì chắc chắn sẽ khó sống đấy.”
“Kỳ Tiễn?”
“Là nam sinh vừa đánh bài vừa ôm Trình Tinh Tinh kia.”
Cảnh Nhiên nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía sau.
Chỉ có một nam sinh đang ôm nữ sinh.