Vừa Lật Xe Đã Bị Kẻ Thù Ép Cưới

Chương 3

Trước Sau

break

Ngày hôm sau, Bùi Thư tỉnh lại đã đợi Hứa Tự trở về. Thời gian vào triều quá sớm, đối với ŧıểυ thiếu gia được nuông chiều từ bé như y, đương nhiên không dậy nổi.

Đêm qua tức giận quá thể, khiến Bùi Thư nhất thời nghẹn lại, thẳng đến khi y về phòng mới phản ứng lại. Hứa Từ đêm qua hoàn toàn chưa ăn miếng cơm nào, lấy đâu ra cách nói “Ban đêm không nên ăn nhiều” chứ.

Bùi Thư cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn sắc trời, bước chân vừa chuyển liền đi đến cửa Hứa phủ.

Ngoài cửa, xe ngựa vừa lúc dừng lại. Bùi Thư điều chỉnh lại biểu cảm, dịu dàng đi về phía Hứa Tự, lộ ra một nụ cười có vài phần ngại ngùng với Hứa Tự : “Đại nhân vất vả rồi.”

Hôm nay ánh mặt trời không tệ, Bùi Thư cố ý phơi nắng trong viện rất lâu, trên mặt bị phơi đỏ một chút, lúc này nhìn lại xấu hổ e lệ giống như thấy tình lang.

Gã sai vặt bên cạnh nhìn y với ánh mắt cổ quái, cuối cùng yên tĩnh đứng ở một bên không lên tiếng.

Bùi Thư trong lòng càng thêm kiêu ngạo, y bình tĩnh cong cong khóe miệng, cánh tay vươn ra muốn khoát lấy cánh của tay Hứa Từ nói: “Đại nhân, hôm nay ở trên triều đã gặp được gì thế?”

Nói nhiều một chút! Nói càng nhiều, y càng dễ bắt nhược điểm của tên cẩu quan này!

“Không có.” Hứa Tự nghiêng người né y, giọng nói lạnh lùng: “Nam nữ khác nhau, mong cô nương tự trọng.”

Bùi Thư trợn tròn mắt nhìn bóng lưng Hứa Tự lưu lại cho y, nháy mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.

Tự trọng? Tối hôm qua lúc dụ y đút ăn bẳng miệng, sao hắn không đề cập tới tự trọng chứ?!

Được được được, chơi với ta như vậy đúng không.

Bùi Thư cười lạnh một tiếng, quay đầu đi vào phòng, hai ba cái lật ra quần áo hôm qua mang vào trong phủ, bất chấp lấy từ trong đó ra một bộ váy trang cực kỳ nổi bật, khuôn mặt nháy mắt đỏ lên.

Chiếc váy này là một trong những chiếc tâm đắc nhất của đại tẩu y, Bùi Thư nhìn thấy kiểu dáng liền đỏ mặt, y vốn không muốn mang theo, nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của đại tẩu, những chiếc váy tương tự còn có vài chiếc bị hắn đè dưới đáy hòm. Bùi Thư vốn tưởng rằng cả đời này y đều sẽ không dùng đến những thứ này, nhưng không ngờ rằng lúc này mới vừa vào phủ ngày thứ hai đã phát huy được tác dụng.

Hứa Tự tựa như chó, phải dùng đến thịt treo mới được.

Y có chút cứng ngắc bóp bóp cổ áo, do dự chỉ khoác một chiếc áo khoác rộng thùng thình bên ngoài, mang bánh trôi hôm nay cố ý để nữ đầu bếp chuẩn bị đến thư phòng Hứa Tự.

Cửa thư phòng vẫn giống như hôm qua chỉ có Thanh Hòa ở bên ngoài trông coi. Cho dù biết áo bào che kín, Bùi Thư vẫn theo bản năng nắm chặt góc áo một chút: “Ta đến đưa đồ ăn nhẹ cho đại nhân.”

Thanh Hòa nhìn y một cái, ánh mắt vẫn cổ quái giống như lúc ở ngoài cửa nhìn thấy y. Bùi Thư bị nhìn vẻ mặt mờ mịt, đang muốn hỏi hắn tại sao lại nhìn mình như vậy, chợt nghe Thanh Hòa nói: “Cô nương mời vào.”

Không cản sao?

Bùi Thư sửng sốt, sau đó phản ứng lại, cười cười với Thanh Hòa, bước nhanh vào thư phòng.

Được lắm, ở bên ngoài nói lời lạnh nhạt với y, trên thực tế chỉ chờ ta đưa tới cửa đúng không.

Cửa phòng đóng lại, bước chân Bùi Thư chậm rãi đến trước bàn, khóe mắt làm bộ lơ đãng quét qua trên mặt bàn… Hứa Tự che quá nhanh, chẳng quét được cái gì.

Y nhẹ nhàng đặt hộp thức ăn xuống, lấy một bát bánh trôi nóng hổi bên trong ra: “Đại nhân mệt nhọc, ŧıểυ nữ cố ý nhờ phòng bếp chuẩn bị đồ ăn vặt quê nhà, mong đại nhân có thể giải tỏa bớt mệt mỏi.”

Đầu ngón tay trắng như ngọc đặt lên mép bát, Hứa Tự đảo qua, tựa hồ lơ đãng gật gật đầu. Hắn thu hồi lại quyển trục trên bàn, nói với Bùi Thư: “Cảm ơn cô nương, nếu cô nương không có việc gì, xin hãy trở về đi.”

Giả, còn giả đò nữa.

Bùi Thư cười lạnh trong lòng, tự cảm thấy mình đã sớm thăm dò tính cách của tên cẩu quan này. Ngón tay khẽ kéo áo ngoài xuống, y nhẹ nhàng dựa vào trong ngực Hứa Tự, gò má ửng đỏ tựa vào ngực hắn: “Đại nhân vì sao lại lạnh lùng như thế.”

Thân thể dưới thân thể rõ ràng cứng đờ, Bùi Thư nhẹ nhàng ngẩng đầu, càng lộ ra bờ vai trắng như tuyết ở trước mắt Hứa Tự: “ŧıểυ nữ buồn lắm…”

Y mặc một bộ áo mỏng màu vàng nhạt, áo mỏng trong suốt, hầu như không che giấu được bất kỳ làn da nào. Bên trong áo mỏng chỉ có một cái yếm màu hơi đậm màu vàng nhạt, yếm đã được cải chế qua, cổ áo đặc biệt thấp, rõ ràng lộ ra xương quai xanh xinh đẹp ở chỗ vai cùng với mảng lớn da thịt trắng như tuyết, hai sợi dây mảnh nhỏ từ cổ móc qua, run rẩy tựa hồ trong nháy mắt sẽ đứt rời, lộ ra bên trong mảng lớn phong cảnh tốt.

“Cô nương…” Giọng Hứa Tự run lên, hắn mấy lần đưa tay muốn đẩy Bùi Thư từ trên người xuống, nhưng lại có chút không biết làm sao.

Bùi Thư đưa tay ôm cổ Hứa Tự, áo mỏng mặc như không mặc trượt xuống từ đầu vai, lộ ra da thịt bên trong: “Đại nhân có chuyện gì.”

Y nhìn Hứa Tự nhắm chặt hai mắt, trong lòng cười lạnh, dứt khoát vứt bỏ chút sự xấu hổ cuối cùng: “Sao đại nhân không nhìn ŧıểυ nữ, bộ ŧıểυ nữ không đẹp sao?”

Ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt, lông mi Hứa Tự run rẩy, cuối cùng vẫn hơi mở hai mắt ra: “… Đẹp.”

Bùi Thư nhìn hắn, nhìn sang một bên, chấm chút nước bánh trôi rượu nếp mình mang đến, khoát tay lau lên môi mình: “ŧıểυ nữ mang đồ ăn đến cho đại nhân… Đại nhân phải nếm thử…”

Yết hầu của Hứa Tự giật giật, ánh mắt của hắn bất giác rơi xuống cánh môi tràn đầy màu nước của Bùi Thư, tầm mắt càng gần, đôi môi hợp hai làm một, đôi môi đỏ mọng mềm mại bị đè xuống, một luồng run rẩy kịch liệt truyền khắp toàn thân.

… Mềm quá.

Hứa Tự đỏ tai, khẽ hé môi ngậm cánh môi mềm mại vào miệng, đầu lưỡi đảo qua, vị rượu ngọt ngào trải rộng khoang miệng.

Cánh môi bị mυ"ŧ, thân thể Hứa Tự dần dần hạ xuống, bàn tay nắm chặt vòng eo mảnh khảnh, quyền chủ đạo trong lúc lơ đãng chuyển biến.

Đợi đến khi cánh môi được buông ra, hai má Bùi Thư sớm đã ửng đỏ, hai mắt mọng nước, y tức giận thở hổn hển vài tiếng, hô hấp chậm lại, lúc này mới phát hiện mình đã hoàn toàn bị giam cầm ở trong ngực Hứa Tự.

Hai mắt Hứa Tự nhìn y chằm chằm, Bùi Thư bị nhìn mà xấu hổ, y nghĩ đến kế hoạch của mình, có khi ngày mai Hứa Tự lại đột nhiên lạnh nhạt giống như hôm nay, dứt khoát kéo tay hắn qua, nhẹ nhàng đặt lên trước ngực mình: “Đại nhân thích là được rồi…”

Bàn tay chạm vào một mảng mềm mại, tuy nhỏ, nhưng xúc cảm hết sức rõ ràng. Trong mắt Hứa Tự hiện lên sự kinh ngạc, hắn khiếp sợ nhìn về phía Bùi Thư, chưa kịp phản ứng đây là tình huống gì, bàn tay đã bị mang theo xoa nắn trên nhũ hoa.

“Ưm…” Từ lúc sinh ra đến giờ, những bộ phận mà mình chưa bao giờ chủ động chạm vào nhanh chóng tê dại dưới xúc cảm xa lạ. Bùi Thư bất ngờ không kịp đề phòng, từ trong khe môi phát ra một tiếng rên khẽ, y có chút xấu hổ cắn môi, nhắm chặt mắt dứt khoát không để ý đến bàn tay đã tự xoa nắn trước ngực.

Bùi Thư sinh ra đã có hai bộ phận, tuy rằng người nhà đối với y chưa bao giờ có bất kỳ khác biệt nào, nhưng Bùi Thư đã biết được vấn đề thân thể của mình vào lúc mười một mười hai tuổi.

Từ nhỏ y đã không thích ra ngoài, ngày đó khi bằng hữu rủ rê liền không nhịn được tò mò đi đến Vạn Hoa Lầu lớn nhất kinh thành, nửa đường không cẩn thận làm dơ quần áo, lúc trong phòng thay quần áo vừa vặn đụng phải người cách vách đang có người ấy ấy, dưới sụ tò mò, Bùi Thư lén nhìn, liếc mắt một cái liền thấy hạ thể hai bên đang đan vào một chỗ.

… Không giống với y.

Cũng trong năm này, trước ngực Bùi Thư càng ngày càng mềm, dần dần phát triển ra hai cái nhũ hoa nhỏ nhắn, nhũ hoa không lớn, chỉ hơi nhô lên, bình thường mặc quần áo căn bản nhìn không ra, nhưng cái này cũng rõ ràng để cho y biết bản thân mình khác biệt.

Bàn tay to bọc lấy cái yếm mỏng, một cục nhỏ nhào nặn thành các loại hình dạng, da thịt trắng nõn từ mép yếm bị đẩy ra, trước ngực Bùi Thư dần dần nổi lên từng cơn nong nóng, lông mi y khẽ run, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề.

… Không, không đúng, đây không phải tiếng hít thở của y.

Bùi Thư mở choàng mắt ra, nhìn thấy đôi mắt nóng bỏng của Hứa Tự, trong mắt hắn luôn chứa đựng thiên sơn vạn thủy, bình tĩnh thanh đạm, nhưng lúc này lại sâu không thấy đáy, nhìn lại giống như vực sâu.

Bùi Thư bất giác run lên, trước ngực nổi lên một cảm giác ngứa ngáy chưa bao giờ trải nghiệm qua.

“Ưm…”

“… Làm ngươi đau rồi?” Hơi thở Hứa Tự dồn dập, hắn kẹp lấy nhũ hoa đang dần đứng thẳng lên, lật qua lật lại giữa ngón tay: “Khó chịu thì cứ nói cho ta biết.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc