Bùi Thư đương nhiên không có việc gì phải lo, y tiện tay nhét ngân phiếu vào trong áo, đi dạo vài vòng trên đường rồi ung dung đến Hứa phủ.
Người gác ở cửa vừa mới chứng kiến toàn bộ ȶᏂασ tác của y, quả thực đối với hành vi của y chỉ biết lắc đầu than thở, lúc này thấy y đến, ánh mắt quái dị tránh sang một bên, tiện thể còn truyền đạt lời dặn của đại nhân nhà mình: “Cô nương, lão gia dặn, Thẩm phủ không có nhiều người hầu, ngoại trừ thư phòng của lão gia không được phép lui tới, cô nương cứ ở trong viện là được.”
Không được đến thư phòng?
Bùi Thư gật đầu với người canh cửa, ung dung bước vào Thẩm phủ.
Thẩm phủ lớn hơn y nghĩ, nhưng cũng vắng vẻ hơn y nghĩ, Hứa Tự không để lại người trông y, Bùi Thư đành tự mình đi dạo trong phủ, đại khái là sau khi mua về cũng không tu sửa gì nhiều, viện tử phần lớn vẫn giữ nguyên dáng vẻ cũ, không thể nói là tệ, nhưng cũng không thể nói là tốt, dọc đường đi ngoại trừ một nữ đầu bếp và hai tên thủ vệ, Bùi Thư cũng không thấy bất kỳ ai khác.
Thăm dò sơ bộ bố cục xong, Bùi Thư không chút do dự chọn chỗ ở gần Hứa Tự nhất, không lâu sau đã có nữ đầu bếp mang hộp thức ăn đến.
Nhìn những món ăn bày trên bàn, Bùi Thư cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng y không suy nghĩ nhiều, ngược lại hỏi nữ đầu bếp: “Hứa đại nhân đâu?”
“Lão gia vẫn còn ở thư phòng. Cô nương yên tâm, buổi tối sẽ có người mang cơm đến.”
Bùi Thư gật đầu, đợi nữ đầu bếp lui đi, y nhìn sắc trời bên ngoài một chút, bưng một dĩa bánh trên bàn liền đi đến thư phòng.
Không được đến thư phòng à? Ngươi đùa ta sao? Bùi Thư ta phải lấy được đồ, không đến thư phòng thì ta đến đây làm gì?
Trời tháng ba sớm tối, viện tử của Hứa Tự đã được thắp đèn. Bùi Thư vừa đến trước cửa đã bị tên sai vặt ngăn lại, tên sai vặt nhìn y, nhíu mày: “Cô nương, lão gia đang làm việc, cô về đi.”
Bùi Thư cụp mắt, khẽ giơ dĩa bánh ngọt trong tay lên, giọng nói có phần nhỏ nhẹ: “ŧıểυ nữ nghe nói đại nhân chưa dùng cơm, đặc biệt mang bánh ngọt đến cho đại nhân.”
Tên sai vặt không hề bị lay động: “Tự sẽ có người đưa lên, Thanh Hòa thay lão gia cảm ơn lòng tốt của cô nương.”
Đến cũng đã đến rồi, Bùi Thư đương nhiên không thể quay về, y giả vờ như không nghe thấy mà bước nhanh vào trong, miệng không quên nói: “Trời sắp tối rồi, thêm đệm cũng tốt.”
Thanh Hòa nhất thời không cản nổi y, trên trán đổ mồ hôi hột, hai người đang giằng co ở cửa, chợt nghe bên trong cánh cửa có tiếng nói: “Chuyện gì?”
“Đại nhân.” Bùi Thư nhanh chóng lên tiếng trước khi Thanh Hòa mở miệng: “ŧıểυ nữ nghe nói đại nhân chưa dùng cơm, đặc biệt mang bánh ngọt đến.”
Bên trong im lặng một lát, rồi thản nhiên lên tiếng: “Vào đi.”
Trong ánh mắt Bùi Thư nhìn Thanh Hòa lộ ra khiêu khích rõ ràng, sau đó cầm dĩa bánh ngọt trên tay ung dung đi vào trong, sau khi đóng cửa lại, Bùi Thư đến trước bàn Hứa Tự, khẽ cúi người đặt dĩa bánh xuống: “May nhờ đại nhân cứu giúp, ŧıểυ nữ còn chưa kịp tạ ơn. Mới đến nơi này, cũng chưa có gì, đành mượn hoa hiến Phật, mong đại nhân không chê.”
Y vừa nói vừa dựa vào Hứa Tự, mắt không quên nhìn cái bàn, muốn xem trên bàn có thứ gì, có manh mối mà y cần hay không.
Hứa Tự tiện tay cầm một quyển sách che bức thư trên bàn, đồng thời khẽ nghiêng người, tránh né thân thể đang dựa vào của Bùi Thư: “Ý tốt của cô nương, Hứa mỗ đã nhận.”
Tên khốn kiếp này!
Nhìn bức thư bị che khuất trên bàn, trong mắt Bùi Thư hiện lên tia tức giận, sau đó nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, dịu dàng dựa vào Hứa Tự: “Ân cứu mạng của đại nhân, ŧıểυ nữ không biết làm sao báo đáp…”
Thân thể vồ hụt, Hứa Tự chợt đứng dậy: “Cô nương tự trọng.”
Bùi Thư ánh mắt lấp lánh, càng thêm táo bạo nhào vào người Hứa Tự: “Đại nhân nói gì vậy, đại nhân cứu ŧıểυ nữ, làm gì cũng nên…”
Sau lưng là giá sách, Hứa Tự muốn tránh, nhưng động tác của hắn quá mạnh, lại sợ đụng phải giá sách, đành miễn cưỡng đỡ lấy: “Cô nương đừng như vậy, Hứa mỗ không có ý gì khác, chỉ mong cô nương vui lòng là được.”
Tay hắn rất đàng hoàng, chỉ chạm nhẹ vào ống tay áo, Bùi Thư nhìn Hứa Tự nghiêng đầu, có chút hứng thú thổi vào tai hắn: “Sao đại nhân không nhìn ŧıểυ nữ.”
Tai hắn ửng đỏ, bàn tay hắn nóng đến mức khiến người khác giật mình, Hứa Tự nhìn chằm chằm vào một góc thư phòng, không dám nói lời nào.
Thấy hắn như vậy, Bùi Thư càng thấy thú vị, y đến bên tai Hứa Tự, hà hơi như làn khói: “ŧıểυ nữ mang bánh đến cho đại nhân, đại nhân có muốn dùng không?”
Lông mi Hứa Tự run rẩy.
Đây là ngầm thừa nhận.
Bùi Thư âm thầm cười nhạo, y vòng tay qua cổ Hứa Tự, ống tay áo rộng lớn tự nhiên tuột xuống, lộ ra làn da trắng như tuyết: “ŧıểυ nữ thân thể mệt mỏi, còn phải nhờ đại nhân giúp đỡ.”
Hai tay buông xuống bên người dừng lại một chút, cuối cùng đỡ lấy eo của Bùi Thư, dùng sức bế y lên.
Vòng eo mảnh khảnh rơi vào lòng bàn tay, dịu dàng ôm chặt, Hứa Tự ôm Bùi Thư đến trước bàn ngồi xuống, bàn tay lớn ôm lấy eo y, từ tai đỏ đến cổ, nhưng vẫn không buông Bùi Thư xuống.
Bùi Thư cầm một miếng bánh nhỏ, đưa tay tiếp tục đút cho Hứa Tự, đợi hắn ăn xong mới cầm miếng bánh thứ hai, mượn lúc cầm bánh thủy tinh, y lặng lẽ di chuyển quyển sách trên bàn, lộ ra bức thư bị che khuất một phần phía dưới.
Bởi vì nguyên nhân trước mặt, động tác của y không dám quá lớn, ngay cả như vậy, y cũng thấy rõ một góc thư tín lộ ra chữ “Tặng lễ”.
Quả nhiên người này có vấn đề!
Y đã nói mà, dù nhà cửa trên con đường này không đắt, nhưng dưới chân thiên tử, thế nào cũng phải có vạn lượng vàng, một quan viên mới vào triều làm sao có tiền mua tòa nhà lớn như vậy?
Hiện giờ xem ra, người này chỉ là bề ngoài thanh liêm, sau lưng quả nhiên làm ăn mờ ám, nhận hối lộ, nói không chừng còn liên quan đến vụ “Thuế quan” lúc trước.
Bùi Thư hai mắt sáng ngời, y cẩn thận đưa bánh ngọt đến miệng Hứa Tự, muốn chờ hắn ăn xong rồi xem thêm.
Nhưng lần này Hứa Tự không ăn.
Hắn mím môi, không há miệng.
Bùi Thư có chút sốt ruột, y đưa bánh ngọt về phía trước, kiên nhẫn nhẹ giọng nói: “Đại nhân không dùng thêm nữa sao?”
Ánh mắt Hứa Tự đảo qua người đang cầm bánh ngọt, cuối cùng rơi xuống đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, vành tai hắn đỏ bừng, nhưng động tác lại không hề rụt rè.
Hắn dùng ngón tay ấn lên đôi môi mềm mại Bùi Thư, âm thanh như là ngậm ở trong miệng, giống như lời thì thầm với tình nhân: “… Dùng nơi này.”
Đôi môi bị ngón tay ấn xuống, Bùi Thư trợn tròn mắt.
…Được lắm, tên Hứa Nguyên Bạch này bề ngoài hình người dáng chó, sau lưng quả nhiên là tên háo sắc!
Bùi Thư nghiến răng, ánh mắt lặng lẽ đảo qua văn kiện trên bàn, cắn răng một cái, y ắn một miếng bánh ngọt rồi hơi ngẩng đầu đưa cho Hứa Tự.
Liều mạng! Ta không tin không bắt được tên quan tham này!
Cái cổ trắng như tuyết ngẩng lên cao, đôi môi mọng nước ngậm miếng bánh không lớn, Hứa Tự nhìn hàng mi lấp lánh như cánh bướm của y, ánh mắt lấp lánh.
Bàn tay nắm eo thon hơi dùng sức, Hứa Tự cúi đầu ngậm bánh ngọt, bánh ngọt vốn không lớn lắm, bị Bùi Thư ngậm một đoạn chỉ còn lại một nửa lộ ra ngoài, lúc này Hứa Tự kéo tới, dù Bùi Thư đã chuẩn bị rút lui, môi vẫn chạm vào nhau.
Cảm giác tê dại trong nháy mắt khi môi chạm nhau truyền ra, Bùi Thư ngậm bánh ngọt còn thừa một nửa trong miệng quay đầu đi, cơn tức trong lòng còn chưa dâng lên, trên mặt đã nổi lên một tầng ửng đỏ.
Mặt của Hứa Tự càng ngày càng đỏ, nuốt xuống bánh ngọt trong miệng, ho nhẹ một tiếng: “Đa tạ bánh ngọt của cô nương, Hứa mỗ vô cùng cảm kích. Trời đã tối rồi, cô nương nên về phòng sớm đi.”
Đây… Đây là ăn xong rồi?
Bùi Thư quay đầu lại, suýt nữa đụng phải cửa phòng đóng chặt, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, Bùi Thư quả thực tức đến muốn bật cười.
Được được được, chỉnh ta như thế đúng không, người cũng đã được lợi ôm ấp, kết quả là không cho ta chút lợi ích nào, cái này có đạo lý không?
Bùi Thư nheo mắt, phất tay áo trở về phòng.