Bùi Thư cảm thấy trên đời này không còn ai đáng ghét hơn Hứa Tự.
Cánh cửa phòng bị đẩy mạnh, Bùi Thư giận dữ từ bên ngoài bước vào, nốc cạn một hơi ấm trà lạnh.
“Thiếu gia, thiếu gia, chậm một chút…”
Lão quản gia vội vàng theo sau, vẻ mặt đầy lo lắng, vội vàng lấy ấm trà lạnh trong tay Bùi Thư: “Thiếu gia nói xem, ngài chấp nhặt với hắn làm gì, cùng lắm chỉ là một kẻ nhà quê chưa từng thấy qua việc đời. Ngài có gì uất ức cứ nói với Thế tử gia, tức giận hại thân thể thì phải làm sao?”
“Hứa Tự chính là đồ con rùa!” Bùi Thư tức giận đến mức không nhịn nổi, y giật lấy ấm trà trong tay quản gia, ngửa đầu uống cạn, trong ấm trống không, một giọt cũng không còn.
Quản gia vẫy tay ra hiệu cho tên gia đinh run rẩy đứng ngoài cửa dâng trà, xoay người tiếp tục khuyên nhủ: “Ai nói không phải, có thể chọc cho thiếu gia tức giận như vậy, thật đúng là đáng đời.”
Lão đỡ Bùi Thư ngồi xuống, nhận lấy đĩa bánh ngọt từ tay gia đinh, cười ha hả đưa đến bên miệng Bùi Thư: “Thiếu gia, đây là bánh hoa đào phủ ta mới làm, ngài thích nhất đấy, mau ăn thử xem.”
Bùi Thư liếc lão hai cái, muốn mắng chửi nhưng lời đến bên miệng lại thôi, cuối cùng vẫn là bị bánh hoa đào chặn lại.
Nói đến thù oán giữa hai người, kỳ thật bắt đầu từ năm ngoái.
Năm ngoái Hứa Tự lên kinh ứng thí, tuy là không có thân phận gì, nhưng trong số các sĩ tử lại rất có danh vọng. Sau khi bảng vàng thi Hội được dán, Hứa Tự cùng vài vị bằng hữu hẹn nhau tụ tập tại Vọng Xuân Lâu. Vừa đến cửa đã thấy Bùi Thư đang gây sự với hai ông cháu gánh hát.
Bùi Thư một thân cẩm y, da trắng như ngọc, cao cao tại thượng, chỉ vào hai ông cháu đang quỳ rạp trên mặt đất cầu xin, trên mặt đầy vẻ chán ghét: “Ngươi là cái thứ gì, cũng xứng nói chuyện với ta?”
Sắc mặt Hứa Tự lập tức trầm xuống, hắn nhìn Bùi Thư vênh váo tự đắc, hừ lạnh một tiếng: “Xa hoa phung phí, ỷ thế hiếp người, con cháu nhà giàu kinh thành, Hứa mỗ hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt.”
Mối hận từ đó mà ra.
Hôm đó, Bùi Thư nghe thấy tiếng hừ lạnh từ cửa, quay đầu lại thì chỉ thấy một bóng áo trắng phất tay áo bỏ đi, muốn giải thích cũng không biết giải thích như thế nào. Đến khi gặp lại, Hứa Tự đã trở thành Trạng Nguyên lang, một thân hồng bào cưỡi ngựa đi trước, phong quang vô hạn.
Vốn dĩ mọi chuyện đến đây là kết thúc, nhưng hôm nay Bùi Thư được mời đến yến tiệc của Hầu phủ, nhân lúc rảnh rỗi đi dạo, đi ngang qua rừng hoa đào là nơi tụ tập của văn nhân trong Hầu phủ, liếc mắt một cái đã thấy Hứa Tự một thân bạch y, dáng người như trúc, bên cạnh có vài vị văn nhân đang giới thiệu cho hắn.
Ánh mắt Hứa Tự lướt qua một cái, như đang nhìn một thứ gì đó không đáng nhắc tới: “Đó là gì, chưa từng nghe qua.”
Bùi Thư ăn liền năm cái bánh hoa đào, lại uống cạn một ấm trà nóng, lúc này mới vơi đi cơn tức giận.
Y ngồi suy nghĩ một hồi, đuổi lão quản gia đang lải nhải bên cạnh ra rồi xoay người đi tìm đại tẩu của mình. Nói đến chuyện này, người có thể cho y chủ ý, ngoài đại tẩu ra thì y cũng không nghĩ đến ai khác.
Đại tẩu của y cũng là nam nhân, tính tình thú vị, nghe y oán giận xong, đảo mắt một cái liền đưa ra một kế sách.
Nghe xong chủ ý rõ ràng không đáng tin cậy cho lắm, Bùi Thư có chút do dự.
Đại tẩu ở bên cạnh tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Đệ nghĩ xem, quan viên trong kinh thành này có mấy ai trong sạch, nếu đệ nắm được nhược điểm của hắn, còn sợ hắn không quỳ xuống nhận sai với đệ sao?”
Nhìn thấy Bùi Thư có vẻ dao động, đại tẩu tiếp tục cổ vũ: “Hứa đại nhân đến kinh thành đã một năm, bên cạnh không có một ai bầu bạn, lúc này đệ thừa dịp chen chân vào, còn sợ không có chứng cứ sao?”
Bùi Thư quyết định làm liều!
Y cáo biệt đại tẩu, cầm theo đồ vật “hỗ trợ” của đại tẩu trở về phòng, sau một hồi loay hoay, dáng vẻ thướt tha mở cửa phòng, vừa hay gặp gia đinh đến đưa cơm.
Tên gia đinh kinh hô: “Ngươi là ai! Sao lại tự ý xông vào phòng thiếu gia, thân là nữ tử sao có thể không biết liêm sỉ như vậy!”
Bùi Thư thầm nghĩ: “Ổn rồi!”
Y tự tin cười, cầm một miếng bánh hoa đào, dưới ánh mắt khó hiểu của tên gia đinh, ung dung đi ra khỏi phòng.
……
Chặn đường Hứa Tự là một việc rất dễ dàng, trên con phố này ai cũng biết Hứa đại nhân mỗi ngày chỉ đi từ nhà đến triều đình rồi lại từ triều đình về nhà, không có việc gì sẽ không bước chân ra khỏi cửa. Vì nhà ở nơi khuất nẻo, ngay cả gia đinh canh cổng cũng có phần lười biếng.
Bùi Thư đặt tấm đệm cỏ ở trước cửa, dưới ánh mắt trợn tròn của gia đinh, y cầm tấm biển ghi bốn chữ “Bán mình chôn cha”, sau đó quỳ xuống. Vừa lúc Hứa Tự về đến nhà, y liền òa khóc.
“Hức hức…”
“Hức hức..”
Bùi Thư rất ít khi ra khỏi phủ, y cũng chưa từng chứng kiến chuyện bán mình chôn cha, lúc đến chỉ hành động theo cảm tính, giờ phút này quỳ xuống đất mới phát hiện không biết phải nói gì, chỉ có thể lấy khăn tay che mắt, khóc hu hu.
Xe ngựa dừng lại trước mặt, rèm xe bị một bàn tay thon dài vén lên, đối phương hình như đang đánh giá y, một lúc sau mới lên tiếng.
“Bán mình chôn cha?”
Bùi Thư che mắt gật đầu, đẩy tấm biển “Bán mình chôn cha” về phía trước.
“… Phụ thân ngươi đâu?”
Bùi Thư cứng người, sau đó ho khan hai tiếng, giọng nói như lâu ngày không dùng đến, có chút khàn khàn: “ŧıểυ nữ xuất hành bần tiện, thi thể phụ thân tạm thời đặt ở nhà cũ, không mang theo.”
Đối phương nhìn y với ánh mắt kỳ quái: “Bán bao nhiêu?”
Chuyện này Bùi Thư thật sự không biết, y suy nghĩ một chút, cẩn thận nói: “… Hai trăm lượng?”
Hứa Tự gật đầu với tên gia đinh đang há hốc mồm, ra hiệu hắn ta đi lấy bạc, sau đó nói với Bùi Thư: “Ta mua.”
Mọi chuyện lại thuận lợi như vậy!
Bùi Thư thầm mừng trong lòng, trên mặt lại lộ vẻ cảm kích: “Đa tạ đại nhân.”
Y vừa đứng dậy liền dựa vào người Hứa Tự đã xuống xe ngựa: “Ân cứu mạng của đại nhân, ŧıểυ nữ không thể báo đáp…”
Một mùi hương thoảng qua, Hứa Tự theo bản năng lùi lại, suýt chút nữa khiến Bùi Thư ngã nhào. Nhìn thấy ánh mắt tức giận của Bùi Thư, trên mặt Hứa Tự hiện lên một tia xấu hổ, hắn nhận lấy ngân phiếu từ tay gia đinh rồi đưa cho Bùi Thư: “Chuyện đã giải quyết xong rồi, cô nương nên sớm về lo liệu hậu sự cho bá phụ đi.”