Bùi Thư dậy sớm, chạy đến tiễn Hứa Tự trước khi hắn vào triều.
“Sao ngươi không ngủ thêm chút nữa?” Hứa Tự hơi kinh ngạc.
“Ngủ không được, muốn đến tiễn đại nhân.” Bùi Thư xấu hổ nhìn hắn, trong lời nói dịu dàng, ánh mắt lại lộ rõ tình ý.
Hứa Tự ngẩn ra, hồi lâu mới mím môi: “Nếu ban ngày buồn chán, ngươi có thể đi dạo phố, bạc cứ tự tiện dùng, ta sẽ về nhanh thôi.”
Hắn khẽ cuộn ngón tay khép lại cổ áo Bùi Thư: “Sáng sớm hơi lạnh, mặc ấm thêm một chút.”
Bùi Thư gật đầu, nhìn hắn đi xa rồi mới thu hồi ánh mắt.
Hôm nay y mặc áo màu xanh biếc, không quá nổi bật, nhưng cũng tinh tế, cổ áo hơi thấp hơn bình thường, mơ hồ lộ ra làn da trắng nõn.
Không hổ là chó.
Trong lòng Bùi Thư thầm cười nhạo..
Bùi Thư không ra ngoài. Để thể hiện “tình yêu”, y cố ý vào bếp, dành cả ngày “học” nấu cơm, phần lớn thời gian chỉ nhóm lửa trong bếp lò, y ngồi một bên nghịch những con dế bắt được.
Vì đạt được mục đích, Bùi Thư cố ý lộ ra vẻ xấu hồ của cô gái nhỏ trước mặt nữ đầu bếp, chỉ vì để cho nữ đầu bếp có thể’’hiểu ra’’ mà về phòng không làm phiền đến y.
Khi Hứa Tự trở về, Bùi Thư đã làm cháy ba cái nồi, lãng phí vô số củi.
Nhìn thấy bóng đỏ ở cửa, Bùi Thư vội ném dế sang một bên, giả vờ đứng trước thớt.
“Sao ngươi không ra ngoài dạo chơi?” Hứa Tự từ ngoài cửa bước vào.
Bùi Thư cầm dao, có chút ngượng ngùng: “ŧıểυ nữ muốn làm chút đồ ăn cho đại nhân.”
Ánh mắt Hứa Tự quét qua những chiếc nồi đen kịt, rồi lại nhìn đống đồ ăn hỗn độn trên thớt và ba cái nồi sắt vứt ở góc tường, nhẹ nhàng cầm lấy con dao trên tay Bùi Thư rồi đặt xuống: “Cô nương bằng lòng làm những thứ này cho Hứa mỗ…”
Hắn nhìn Bùi Thư: “Hứa mỗ rất vui.”
Bùi Thư sửng sốt, rồi cúi đầu: “Đại nhân không trách ŧıểυ nữ sao?”
“Trách cái gì?”
“Làm cái gì cũng không được.” Ánh mắt Bùi Thư nhìn về phía những chiếc nồi nát: “Chỉ thêm phiền…”
“Không sao.” Hứa Tự lau bụi đen trên mặt y: “Ngươi chịu đến đây đã là điều mà ta mong ước rồi.”
Lời này có chút kỳ lạ.
Bùi Thư nhíu mày, rồi giãn ra: “Đại nhân thật tốt.”
Hứa Tự nắm tay y, kéo y ra khỏi bếp: “Muốn ăn gì cứ bảo đầu bếp, nàng là đầu bếp ta tìm từ phương Nam, rất giỏi.”
Bùi Thư lơ đãng gật đầu, đợi đến khi Hứa Tự kéo y vào phòng rửa tay, ôm y ngồi trước bàn đút cho y hai miếng bánh, y mới hoàn hồn.
Y nhìn Hứa Tự, rồi nhìn tư thế của mình, chớp mắt.
Hứa Tự bóc một miếng điểm tâm đưa lên miệng y: “Bữa tối còn lâu, ăn thêm miếng nữa đi?”
Bùi Thư nếm thử, ngửa đầu ăn tiếp.
Vị không tệ, y ăn thêm miếng nữa.
Hứa Tự nhẹ nhàng lau vụn bánh bên miệng Bùi Thư, ngón tay trắng như ngọc nâng miếng điểm tâm lên miệng y.
Bùi Thư hơi đỏ mặt, nhìn Hứa Tự, suy nghĩ rồi nói: “Hình như đại nhân còn chưa hỏi tên ŧıểυ nữ.”
Hứa Tự mỉm cười: “Ngươi tên là gì?”
Thái độ của hắn quá tự nhiên, khiến Bùi Thư cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng nghĩ lại không thấy gì khác thường.
“Trạch Ngọc.” Bùi Thư cụp mắt: “ŧıểυ nữ tên Trạch Ngọc.”
Trạch Ngọc, Ngọc Trạch.
Ngọc Trạch là chữ của y, chỉ là Bùi Thư chưa làm lễ cập kê, chữ này là y lén xem được trong phòng của cha mình. Từ khi y và đại ca sinh ra lão Vương Gia đã định sẵn chữ, chỉ chờ làm lễ mới công bố.
“Trạch Ngọc…” Giọng nói Hứa Tự trầm ấm, dù là tên giả, Bùi Thư vẫn cảm thấy tai nóng ran.
“Ta gọi ngươi là Ngọc Nhi được không?”
Bùi Thư rùng mình, vội ngẩng đầu: “Đừng, đừng gọi như vậy.”
“Vậy ta gọi ngươi là gì?”
Bùi Thư chợt nhận ra đảo ngược tên mình không phải ý hay, y nhíu mày suy nghĩ, miễn cưỡng nói: “Gọi ta là A Ngọc đi.”
Trong mắt Hứa Tự hiện lên ý cười. Hắn gọi: “A Ngọc.”
Tai Bùi Thư đỏ lên, y gõ gõ góc bàn, gật đầu đồng ý.
“A Ngọc.”
Hứa Tự lại gọi một tiếng.
Bùi Thư ngẩng đầu, đôi môi liền chạm vào môi đối phương.
Hứa Tự đè lên môi y, lưỡi mềm quấn lấy đầu lưỡi y, bàn tay xuyên qua quần áo đặt lên ngực y, mang theo một luồng tê dại.
Hơi thở dần nặng nề, Hứa Tự ôm eo y đặt y lên bàn trà, Bùi Thư kinh hô, tay đẩy ấm trà làm nó vỡ tan.
Thân thể bị đè xuống, cổ áo truyền đến tiếng bị xé, Hứa Tự cắn lên cổ Bùi Thư, xúc cảm trơn ướt trượt thẳng một đường xuống ngực, kéo thắng đến hai nhủ hoa trắng tuyết, ánh mắt hắn sâu thẳm, khoác tay xé cổ áo, lộ ra yếm xanh nhạt bên trong.
Đầu lưỡi khẽ cắn lên ngực Bùi Thư, Bùi Thư run lên, vội che mặt Hứa Tự: “Đại nhân…”
Hứa Tự kéo tay y ra, mυ"ŧ lên ngực y: “Không phải nói tùy ta thích hay sao?”
Nhũ hoa mềm mại nhảy ra khỏi rìa yếm, bị Hứa Tự mυ"ŧ vào miệng, Bùi Thư rêи ɾỉ, nắm lấy ống tay áo hắn: “Quá… quá rồi…”
“Nhưng mà.” Bàn tay luồn vào từ dưới váy, một đường từ ống quần sờ vào giữa hai chân Bùi Thư: “Ta muốn ngươi.”
“Không…” Bùi Thư giãy dụa, đè bàn tay sắp chạm đến đùi: “Đại nhân… ta sợ…”
“Không sợ.” Bàn tay bị đè xuống của Hứa Tự lại dưỡi về phía trước: “Ta sẽ nhẹ nhàng thôi.”
“Đại nhân… Đại nhân…” Bùi Thư ngăn không kịp, vội vàng kêu lớn: “Hứa Tự!”
“Cộc cộc cộc.” Tiếng gõ cửa vang lên, giọng Thanh Hòa truyền đến: “Đại nhân, nên dùng bữa thôi.”
Phòng trở nên yên tĩnh.
Hứa Tự thở dốc trên người Bùi Thư, hồi lâu sau, hắn rút tay ra khỏi váy y: “Biết rồi, lui xuống đi.”
Bóng đen ngoài cửa lui đi, Hứa Tự ôm Bùi Thư từ trên bàn xuống, cẩn thận chỉnh lại cổ áo: “Làm ngươi sợ à?”
Bùi Thư thật sự bị dọa sợ rồi, suýt nữa thì Hứa Tự sờ đến chỗ kín của y, phát hiện bí mật của y, khóe mắt y hơi ướt, tựa vào lòng Hứa Tự không nói gì.
“Tha thứ cho ta được không?” Hứa Tự hôn lên tóc y: “Ta chỉ là quá nhớ ngươi thôi.”
“A Ngọc.”