Vừa Lật Xe Đã Bị Kẻ Thù Ép Cưới

Chương 24

Trước Sau

break

Bùi Thế tử tên là Bùi Thắng Tuyết, là người kế vị Vương phủ đã định. Sau khi lão Vương gia và Vương phi qua đời, hắn quy thuận đương kim Thánh thượng. Chưa đầy mười hai tuổi đã trở thành tay sai của Thánh thượng, cầm mật lệnh dò xét khắp nơi cùng với ám vệ. Khi chiến sự khốc liệt, hắn trực tiếp lên tiền tuyến, chinh chiến biên ải, thống lĩnh quân đội ba năm, máu nhuộm đầy tay.

Vương phủ vốn dĩ đã lung lay sắp đổ, nhờ công lao của hắn mà vững vàng trở lại. Danh tiếng Bùi Thế tử vang dội, uy danh Vương phủ cũng trở nên rực rỡ như thời đỉnh cao.

Nghe nói Bùi Thế tử dùng một cây thương tua đỏ xuyên thủng ba người, Hứa Tự không khỏi đau đầu.

Muốn đoạt Bùi Thư khỏi tay Bùi Thế tử quả thực không dễ dàng.

Dù đau đầu thế nào, chuyện cần đối mặt vẫn phải đối mặt.

Hứa Tự hiếm khi gọi Bùi Thư dậy từ sáng sớm, dù y nũng nịu thế nào cũng không lay chuyển. Sau khi dùng điểm tâm xong, Hứa Tự dẫn Bùi Thư lên xe ngựa, phía sau còn có mấy chiếc xe ngựa cùng loại.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Bùi Thư vẫn còn buồn ngủ, nhỏ giọng lầm bầm: “Sao hôm nay ngươi không đi trực?”

Đây là đang trách Hứa Tự làm phiền giấc ngủ của mình.

“Hôm nay nghỉ, không cần trực.” Hứa Tự đáp lại Bùi Thư trước, rồi chậm rãi nói thêm: “Chúng ta đến Vương phủ, Bùi Thế tử đã trở về.”

Bùi Thư hít một hơi, tỉnh ngủ ngay: “Ca ca ta đã về rồi?”

Y định vén rèm xe: “Bây giờ xuống xe còn kịp không?”

Hứa Tự thấy buồn cười, mím môi nói đùa: “Gặp Bùi Thế tử, ngươi không vui sao?”

“Ha ha, sao mà vui cho nỗi …” Bùi Thư có chút áy náy, cố gắng che giấu: “Ta sợ ngươi bị ca ca ta đánh gãy chân, đây là đang lo lắng cho ngươi đấy.”

Hứa Tự cười, không phản bác. Trước giờ hắn chưa từng tiếp xúc với Bùi Thế tử, chỉ nghe đồn hắn trẻ tuổi thành danh, mặt lạnh như băng, và chuyện cây thương tua đỏ xuyên thủng ba người.

Lần này, rất có thể hắn sẽ bị đánh gãy chân, thậm chí mất cả mạng.

Vương phủ và Hứa phủ cách xa nhau, nhưng đường dù dài cũng có lúc đến nơi. Dù Bùi Thư không muốn đối mặt thế nào, xe ngựa vẫn dừng trước cửa Vương phủ.

Cổng Vương phủ mở rộng, quản gia đã chờ sẵn. Thấy Hứa Tự, ông đắc ý: “Hứa đại nhân đã đến, mời vào, Thế tử đang chờ ngài.”

Hứa Tự liếc ông một cái, bế Bùi Thư xuống xe.

Quản gia không ngờ hắn còn dẫn Bùi Thư đến, ngạc nhiên một lúc rồi vội vàng cướp lấy thiếu gia nhà mình: “Thiếu gia đã về, mệt không? Mấy ngày nay thiếu gia chịu khổ rồi, ở Hứa phủ ăn không ngon ngủ không yên…”

Bùi Thư nhìn vòng eo ngày càng lớn của mình, im lặng.

Quản gia càng nói càng xúc động, đôi mắt cay cay: “Nếu không có người ngăn cản, sao thiếu gia phải chịu khổ thế này… Giờ tốt rồi, Thế tử đã về, thiếu gia mau vào đi, Thế tử nhất định sẽ làm chủ cho chúng ta!”

A ha ha… cái này không cần đâu…

Bùi Thư áy náy nhìn cửa Vương phủ, không muốn vào.

Nhưng quản gia không để ý, kéo Bùi Thư chạy vào sảnh chính, bỏ mặc Hứa Tự ở ngoài.

Hứa Tự sai Thanh Hòa dỡ đồ trên xe xuống, rồi đi theo quản gia và Bùi Thư vào sảnh chính.

Bùi Thế tử ngồi trên ghế chủ vị, mặc áo trắng như tuyết, dù còn hơi nước sau khi tắm, khí chất vẫn không hề mềm mại.

Rõ ràng mới về phủ không lâu, nhưng không hề thấy vội vàng hay mệt mỏi.

Hắn như một thanh bảo kiếm đã vào vỏ, tĩnh lặng nhưng sắc bén.

Đây là lần đầu Hứa Tự gặp Bùi Thế tử, lạnh lùng như lời đồn, thậm chí còn sắc bén hơn.

Bùi Thư nấp sau lưng quản gia, nhìn sang bên cạnh Bùi Thắng Tuyết, không thấy bóng dáng đại tẩu, trong lòng lo lắng.

Xong rồi, đại tẩu không có ở đây.

“Ca…” Y yếu ớt gọi, chậm rãi bước đến bên cạnh ca ca.

Bùi Thắng Tuyết đáp lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua Bùi Thư: “Đi chơi đi.”

Chỉ vậy thôi sao?

Bùi Thư sửng sốt, rồi thả lỏng.

Chắc ca ca y chưa biết chuyện mà y làm rồi?

Y reo lên một tiếng, khiêu khích nhìn Hứa Tự rồi chạy ra ngoài. Quản gia rót trà cho Hứa Tự, sau đó cũng đi theo, để lại hai người trong sảnh.

Hứa Tự hít sâu, cúi đầu trước Bùi Thắng Tuyết: “Hạ quan Hứa Nguyên Bạch, mạo muội làm phiền, mong Thế tử thứ lỗi.”

Bùi Thắng Tuyết nhàn nhạt nói: “Không sao.”

Hắn nhìn Hứa Tự rồi đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện của Bùi Thư, ta đã biết. Hứa đại nhân tính sao?”

“Thế tử,” Hứa Tự cúi đầu: “Hạ quan muốn cưới A Ngọc, mong Thế tử chấp thuận.”

Không khí yên tĩnh, Bùi Thắng Tuyết nhìn hắn, lâu sau mới nói: “Ngươi to gan thật.”

“Thế tử,” Hứa Tự nhìn thẳng vào Bùi Thắng Tuyết: “Hạ quan ái mộ A Ngọc đã lâu, mong Thế tử thành toàn.”

Bùi Thắng Tuyết khép mắt: “Ta nghe nói, Hứa đại nhân từng đột nhập phủ ta, làm chuyện nhục nhã.”

“Đúng vậy,” Hứa Tự nhận luôn: “Hạ quan xin Thế tử xử trí, chỉ cầu Thế tử gả Bùi Thư cho hạ quan.”

Bùi Thắng Tuyết không nói gì, nhìn Hứa Tự từ trên xuống dưới, thản nhiên nói: “Ngồi đi.”

Đây là ý gì?

Hứa Tự không đoán được suy nghĩ của hắn, nhưng vẫn giữ nguyên động tác bái rồi ngồi xuống.

“Đây là trà ngon ta mang về, Hứa đại nhân nếm thử xem.”

Hứa Tự hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cầm ly trà lên.

“Sao rồi?” Bùi Thắng Tuyết hỏi.

“Lúc đầu đắng, sau ngọt, trà ngon.”

“Hứa đại nhân thích thì mang về một chút.”

Bùi Thắng Tuyết đứng dậy, bảo người canh cửa gọi Bùi Thư đến, gói trà lại cho Hứa Tự: “Dùng hết lại đến lấy.”

Quản gia nhìn xe ngựa của họ rời đi, khó hiểu nhìn Bùi Thắng Tuyết: “Thế tử sao lại…?”

“Hứa Tự là người tốt,” Bùi Thắng Tuyết nhàn nhạt nói: “Ta đã nghe nói.”

“Chuyện này do Bùi Thư gây ra, Vương phủ có lỗi trước. Ta thấy Hứa Tự đối với Bùi Thư chân thành, Bùi Thư cũng không vô tình với Hứa Tự, chuyện tình cảm của hai người, hà tất phải làm khó.”

“Tuy thủ đoạn của Hứa Tự không tốt, nhưng chuyện đặc biệt phải dùng cách đặt biệt, hai người lại có tình cảm, coi như là mở ra lối riêng.”

Quản gia thấy ánh mắt Bùi Thắng Tuyết thoáng vẻ thưởng thức, chợt nhớ đến nguyên nhân có được Thế tử phi, im lặng quỷ dị.

Ông chạm cọng dây thần kinh nào mà lại trông cậy vào một Thế tử cùng đường với Hứa Tự có thể chỉnh đốn Hứa Tự chứ?

Quản gia “hừ” một tiếng, đi theo Bùi Thắng Tuyết vào nhà.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc