Thái độ của Bùi Thư đối với hắn có phần thay đổi.
Điểm này Hứa Tự cảm nhận rất rõ.
Chắc hẳn là do lúc ấy Hứa Tự không so đo sự vỗ lễ của quản gia, khiến Bùi Thư phần nào buông bỏ cảnh giác, hai ngày nay, y ngày càng thích nghi, thái độ với hắn gần như trở lại thời điểm Bùi Thư mới đến Hứa phủ.
Không, còn tốt hơn lúc đó, Bùi Thư hiện tại mới là Bùi Thư chân thật nhất, Hứa Tự đắm chìm trong đó, vô cùng thỏa mãn.
Dĩ nhiên, nếu không có tên phủ y đáng ghét kia suốt ngày lảng vảng, Hứa Tự hẳn sẽ càng thỏa mãn hơn.
“Hứa đại nhân.” Phủ y banh cái mặt, chắn trước mặt Hứa Tự: “Thân thể thiếu gia cần tĩnh dưỡng, xin Hứa đại nhân ngày khác hãy đến thăm.”
Hứa Tự nhìn phòng mình, lại nhìn phủ y chỉ cách một bước chân, im lặng không nói.
Thật ra, chuyện gì hắn cũng chấp nhận được, chỉ trừ việc không cho hắn đến gần Bùi Thư.
Phủ y chắn trước cửa, trên mặt rõ ràng viết năm chữ “Tránh xa Bùi Thư”.
“Nhị gia gia, cứ để hắn vào đi.” Tiếng cười của Bùi Thư từ trong phòng truyền ra: “Ban ngày ban mặt, làm sao có chuyện gì xảy ra được.”
Phủ y không tin, dù có chặt thêm nửa cái đầu, ông cũng không tin Hứa Tự có thể ngoan ngoãn không làm gì.
Ngươi thấy chó nhà nào cắn người mà còn phân ngày đêm không?
Nhưng Bùi Thư đã nói, dù ông không muốn cũng phải nghe, huống hồ ở nơi này của Hứa phủ, chẳng khác nào đánh vào mặt thiếu gia nhà mình.
Vì vậy, cuối cùng phủ y đành bất đắc dĩ đáp lại, trước khi đi còn không quên liếc mắt cảnh cáo Hứa Tự, như muốn nói: “Ngươi dám động đến một cọng tóc của thiếu gia xem, lão phu có liều mạng cũng sẽ giết chết ngươi.”
Kẻ phá đám đã đi, Hứa Tự lại thoải mái, hắn nhìn cửa phòng, trong mắt hiện lên vài phần thở dài.
Y quả nhiên còn quá ít kinh nghiệm, quá ngây thơ, nếu ra ngoài nhiều hơn, hiểu biết sâu sắc hơn, sẽ biết du͙© vọиɠ nam nhân không hề phân ngày đêm.
Cửa phòng mở ra, Hứa Tự đi đến bên giường ngồi xuống: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”
“Ta đã khỏe rồi.” Bùi Thư bĩu môi: “Cơ thể ta đâu có yếu ớt vậy, Nhị gia gia quá cẩn thận, lúc thì không được gặp gió, lúc thì không được ăn lạnh, làm gì phải xem trọng đến vậy.”
Hứa Tự không đáp, dù hắn cũng thấy phủ y nhiều chuyện, nhưng tuyệt đối không phải không có lý.
“Đúng rồi.” Bùi Thư nhìn hắn: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Không có việc gì thì không được tìm ngươi sao?”
“Không có.” Tai Bùi Thư ửng đỏ: “Chỉ là thấy ngươi gần đây bận rộn.”
Hứa Tự hiểu ra: “Sau này mỗi ngày ta sẽ cố gắng về sớm hơn để ở bên ngươi.”
“Ta không phải ý đó.” Bùi Thư vội nói: “Ta tưởng ngươi đột nhiên đến là có việc.”
Hứa Tự như ‘hiểu’ mà gật đầu, không nói gì.
Rõ ràng là không tin.
Bùi Thư định giải thích, lại thấy lời này nói thế nào cũng không ổn.
Hai người ngồi lúng túng như vậy cũng không phải chuyện tốt, Bùi Thư suy nghĩ rồi hỏi: “Gần đây, sao ngươi không gọi ta là A Ngọc?”
Hứa Tự hỏi lại: “Ngươi là A Ngọc sao?”
“Ta là.” Bùi Thư nhìn hắn, nửa ngày mới phản ứng lại: “Ngươi không cho rằng cái tên này là do ta bịa ra lừa ngươi chứ?”
Hứa Tự ngạc nhiên: “Không phải sao?”
“Đương nhiên không phải.” Bùi Thư cười: “Phụ thân ta đặt tên cho ta, viết xong rồi giấu trong thư phòng, lúc nhỏ ta không thích ra ngoài, thường đi dạo trong phủ, lén thấy được đấy.”
Y chớp mắt: “Tên là Ngọc Trạch.”
“Bùi Ngọc Trạch.” Hứa Tự lẩm bẩm, bật cười: “Cho nên ngươi nói gọi ngươi là A Ngọc không phải lừa ta.”
“Lừa người không có đạo đức, không thể làm.” Bùi Thư nói xong, nhìn thấy Hứa Tự mỉm cười nhìn mình, liền cúi đầu: “Việc cải trang không tính.”
“Được, không tính.” Hứa Tự nói: “Nhưng A Ngọc vẫn lừa ta, phải đền bù mới được.”
Bùi Thư hiểu, sau chuyện mấy ngày trước, y không hiểu cũng không được.
Bùi Thư đỏ mặt: “Nào, nào có ai dùng văn chương để đòi đồ, đây là cướp.”
Một lúc sau, y nhìn Hứa Tự, do dự nói: “Cũng… cũng không phải không được.”
“Nhưng ngươi phải qua cửa ải của ca ca ta đã.” Y nói: “Ta quả thật lừa ngươi trước, nhưng những năm nay ngươi cũng không phải không có ý với ta, lại thêm chuyện sau đó… nếu ca ca ta biết, không biết sẽ nghĩ sao.”
“Còn cả đại tẩu của ta nữa.”
“Dù sao ta cũng là ŧıểυ thiếu gia của Vương phủ, muốn ta, đâu dễ dàng như vậy…”
Giọng cuối cùng rất nhỏ, nhưng Hứa Tự vẫn nghe thấy, hắn mỉm cười nhìn Bùi Thư, dù biết tình cảm của y không hoàn toàn là tình yêu, mà là xúc động mấy ngày nay cùng với sự chuộc lỗi, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự kích động của hắn.
Hứa Tự cúi người, hôn lấy môi nhỏ nhắn của Bùi Thư, đầu lưỡi không khách khí xâm nhập vào miệng y. Tiếng động nhẹ vang lên, thân thể Hứa Tự càng lúc càng thấp, đè Bùi Thư xuống giường.
Quần áo vung vãi, bàn tay quen thuộc nắm lấy bộ ngực mấy ngày không gặp, vuốt ve, xoa nắn.
Bùi Thư bị hôn đến không thở nổi, chống tay lên giường, ngực lộ ra, rất lâu sau mới đẩy Hứa Tự ra.
“Ta…” Bùi Thư thở hổn hển: “Ta không có nói bây giờ ngươi có thể đụng vào ta.”
“A Ngọc.” Hứa Tự gọi y.
“Ta rất vui.”
Không khí mập mờ, lông mi Bùi Thư run rẩy, miễn cưỡng nói: “Được rồi, vậy… ngươi chỉ được hôn thêm một chút… chỉ một chút thôi.”
Hứa Tự cười, đè xuống, hôn Bùi Thư “một chút”.
Khi hắn buông ra, môi Bùi Thư đỏ mọng, thở hồng hộc.
“Ngươi hôn hơi lâu… ưm…”
Hứa Tự lại hôn lên, quần áo hai người đã xộc xệch, sắp lăn xuống giường.
“Đợi… đợi chút… ngươi không giữ lời…”
“Chờ ca ca ta về, ta sẽ tố cáo với huynh ấy…”
Nghĩ đến tin tức vừa nhận được, Hứa Tự mím môi, lại đè xuống.
Hắn đã nhận được thư tín của Bùi Thế tử, không trả lời chuyện thành thân, chỉ nói đợi hắn về rồi bàn.
Mà Hứa Tự vừa nhận được tin, Thế tử đã đến cách thành năm mươi dặm, sắp về đến thành rồi.