Vừa Lật Xe Đã Bị Kẻ Thù Ép Cưới

Chương 22

Trước Sau

break

Phủ y của Vương phủ kia tụ họp lại, bàn bạc xong phương thuốc thì phái một người đến hiệu thuốc của Hứa phủ, hai người còn lại đứng yên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chẳng màng đến chuyện gì, chẳng có chút ý định ra ngoài.

Vương phủ bề ngoài xem ra thế lực hùng hậu, nhưng từ khi lão Vương gia và Vương phi bất ngờ qua đời, đã ngày càng suy tàn. Vương phủ rộng lớn chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã nhanh chóng suy tàn. Gia đinh, nô bộc trong phủ, ai có thể đi đều đã đi hết, tìm đến nhà khác, kiếm tìm tương lai tốt hơn, chỉ còn lại bốn năm nô bộc trung thành và mấy lão già bọn họ ở lại Vương phủ đang kéo dài hơi tàn, không chịu rời đi.

Bấy giờ, Bùi Thư còn nhỏ, thân thể lại yếu, cứ vài hôm lại ốm một trận. Thế tử vì gánh vác gia đình mà ra ngoài lập công, quanh năm không ở kinh thành. Mỗi lần Bùi Thư bệnh nặng, đều do mấy người bọn họ túc trực, dùng số tiền lương ít ỏi bấy giờ mua kẹo cho Bùi Thư ăn. Có thể nói, bọn họ đã sớm xem Bùi Thư như cháu ruột, cưng chiều, sợ y bị ngã, bị thương.

Đến khi Thế tử lập công trở về, tình hình Vương phủ khá hơn, Bùi Thư cũng được bọn họ nuôi dưỡng thành tính tình ngây thơ. Tuy thân thể đã khá hơn, nhưng vẫn không thích ra ngoài. Bọn họ cũng không thấy có gì không tốt, chỉ thường xuyên ra ngoài mua đồ ăn vặt, dụ dỗ Bùi Thư ra ngoài đi dạo, mười lần thì cũng thành công một hai lần.

Ai ngờ, chỉ một thoáng sơ sẩy, bảo bối trong tay bọn họ đã bị người khác cướp mất. Các phủ y tức nghẹn trong lòng, không thể trách Thế tử, đành phải tìm Hứa Tự gây phiền phức.

Nhớ lại kết quả chẩn mạch, lại nhìn vẻ mặt khó chịu của Bùi Thư trên giường, các phủ y đều muốn giết chết Hứa Tự.

Một vị phủ y nhường chỗ, Hứa Tự ngồi xuống bên giường, chỉnh lại chăn cho Bùi Thư rồi nắm lấy tay y.

‘’Vương chưởng sự hiểu lầm rồi.” Hắn thản nhiên nói, bất chấp ánh mắt muốn giết người của quản gia và các phủ y: “Hứa mỗ đã dâng thư xin cưới cho Thế tử cách đây vài ngày, không lâu nữa sẽ đón phu nhân về. Theo tục lệ Đại Hạ, hôn sự đã định, có thể chọn ngày động phòng.”

Quản gia tức đến mức râu cũng muốn dựng đứng, quát Hứa Tự: “Hôn sự chưa định, Thế tử chưa về, ngươi lại tự tiện chiếm đoạt thiếu gia, không hợp lẽ thường. Cho dù Thế tử trở về, hôn sự này cũng không thể thành!”

‘’Thành hay không, hình như không phải do Vương chưởng sự quyết định.” Hứa Tự dùng khăn lau tay cho Bùi Thư, đặt tay y trở lại trong chăn: “Chuyến này đã làm phiền chưởng sự, Hứa mỗ sau này nhất định hậu tạ. Chưởng sự cứ về đi.”

Đây là đuổi người, thậm chí còn chẳng khách khí chút nào.

Quản gia đương nhiên không muốn đi, ông muốn ở lại đây trông chừng “Bảo bối” của mình, đề phòng con chó hoang Hứa Tự này tới cướp mất. Nhưng đây là Hứa phủ, không phải Vương phủ, dù ông không muốn, vẫn bị Hứa Tự sai người đưa ra ngoài.

Quản gia đi rồi, nhưng ba phủ y để lại một người.

Hứa Tự vẫn không yên tâm để đại phu bên ngoài tùy tiện chữa trị cho Bùi Thư. Các phủ y trong Vương phủ từ nhỏ đã theo hầu Bùi Thư, hiểu rõ tình hình của y nhất. Vì đảm bảo sức khỏe của Bùi Thư, Hứa Tự giữ lại một vị phủ y ở lại phủ.

Thực ra không cần hắn giữ lại, các phủ y tự bọn họ cũng sẽ ở lại.

Ba phủ y bàn bạc với nhau, để lại vị y thuật giỏi nhất ở lại Hứa phủ. Vị phủ y này lo lắng thân thể Bùi Thư ban đêm sẽ có biến, bất chấp ánh mắt lạnh nhạt của Hứa Tự, chọn một phòng ngủ cạnh phòng ngủ chính. Thực ra, ông càng muốn ngủ ở gian ngoài phòng ngủ chính, như vậy nếu Bùi Thư có gì khó chịu, ông có thể lập tức đến bên cạnh y.

Bùi Thư không tỉnh lại, buôi tối Hứa Tự dùng miệng đút thuốc cho y. Sau khi uống thuốc, Bùi Thư rõ ràng khá hơn, ban đêm Hứa Tự ôm y ra mồ hôi. Đợi Hứa Tự thức trắng đêm thay khăn cho y, y cũng thoải mái hơn.

Vụ án Hầu phủ đang đến hồi gay go. Sau khi Hứa Tự đến Hầu phủ không lâu, triều đình đã ra tay. Hắn đến Giang Vân cũng vì việc này. Vụ án trọng đại, Hứa Tự không thể không đi. Đợi hắn trở về phủ, Bùi Thư đã dựa vào đầu giường, hai mắt sáng long lanh nói chuyện với phủ y.

‘’Khỏe hơn chưa?”

Tiếng nói bị cắt ngang, Bùi Thư nhìn về phía cửa, thấy Hứa Tự, lông mi y run rẩy, tai đỏ lên: “Ừ, khỏe hơn nhiều rồi.”

Phủ y không thèm quay đầu lại, chăm chú nhìn bảo bối ngoan của mình, không hề nhúc nhích.

Bùi Thư nhìn phủ y, lại nhìn Hứa Tự, nhẹ nhàng đẩy đẩy phủ y: “Nhị gia gia ra ngoài một chút đi.”

Nhị gia gia không vui, rất không vui. Phủ y liếc mắt nhìn Hứa Tự, cuối cùng vẫn chiều theo Bùi Thư, đứng dậy vỗ đầu Bùi Thư: “Được rồi, bảo bối của ông phải nghỉ ngơi thật tốt, mau khỏe lại nhé.”

Ông nhìn Bùi Thư ngoan ngoãn gật đầu, mới kéo chăn đắp kỹ cho y, trước khi đi còn không quên cảnh cáo Hứa Tự.

Trong bốn người họ, chỉ còn mình ông ở lại Hứa phủ, nhất định phải bảo vệ tốt cho bảo bối của mình.

‘Chê cười rồi.” Cửa đóng lại, Bùi Thư ngại ngùng nói với Hứa Tự: “Nhị gia gia quá lo lắng cho ta, ta đã lâu không ốm rồi, ông ấy bị dọa thôi.”

Hứa Tự không thích Bùi Thư nói những lời khách sáo với mình, đi tới bên Bùi Thư, ngồi xuống mép giường: “Nhị gia gia?”

“À, là cách gọi riêng.” Bùi Thư cười với hắn: “Ta được bọn họ nuôi lớn, quen gọi họ là gia gia rồi. Nhưng bọn họ không cho ta gọi như vậy, nói là khác biệt về thân phận, chỉ khi ta khó chịu mới được gọi.”

Hứa Tự gật đầu: “Làm phiền bọn họ rồi.”

Bùi Thư nhìn vào mắt hắn, hơi đỏ mặt, nắm chặt chăn, nhỏ giọng nói: “Nghe Nhị gia gia nói… hôm qua Đại gia gia ném ấm trà vào người ngươi à?”

Có tiền lệ “Nhị gia gia”, Hứa Tự lập tức hiểu “Đại gia gia” là ai, hắn đáp một tiếng, không nói gì thêm.

Bùi Thư cuốn lấy góc chăn, hơi ngượng ngùng: “Xin lỗi, Đại gia gia quá lo lắng cho ta, bình thường ông ấy không như vậy.”

‘’Không sao.” Hứa Tự thản nhiên nói: “Ông ấy nuôi ngươi lớn, thấy ta không vui cũng là chuyện bình thường thôi.”

Bùi Thư mặt càng đỏ, cẩn thận nhìn Hứa Tự, giọng nói yếu ớt lộ vẻ đáng yêu: “… Tóm lại, vẫn phải cám ơn ngươi không làm khó ông ấy.”

Đại Hạ tuy dân phong phóng khoáng, nhưng thân phận chủ tớ vẫn khác biệt rất lớn. Theo lẽ thường, hành vi của quản gia, dù có Vương phủ che chở, Hứa Tự muốn truy cứu cũng dễ dàng.

Hứa Tự nhíu mày, không vui: “Giữa ngươi và ta, không cần khách sáo như vậy.”

Bùi Thư mở miệng, lại khép lại, liếc nhìn Hứa Tự, cả cổ cũng đỏ lên.

Y dùng ngón tay kéo kéo chăn, hơi xấu hổ, nhưng vẫn dùng giọng nhỏ đủ cho Hứa Tự nghe thấy, nhẹ nhàng đáp:

‘’Ừm.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc