Vừa Lật Xe Đã Bị Kẻ Thù Ép Cưới

Chương 25

Trước Sau

break

Bùi thế tử đồng ý.

Gần như vừa mới lên xe ngựa, Hứa Tự đã kéo Bùi Thư vào trong ngực, xoa nắn một phen.

“A…” Bùi Thư giãy dụa trong lòng hắn, nắm lấy cái tay đang làm loạn khắp nơi của hắn, thở hồng hộc nói: “Ngươi… Sao ngươi còn có thể đứng mà đi ra khỏi vương phủ thế?”

Giỏi thật, đây là từ lúc bắt đầu đã không muốn Hứa Tự sống dễ chịu à.

Hứa Tự nhướng mày, cũng không thèm để ý chút lực cản này, nắm lấy tay Bùi Thư, hôn lên khóe miệng y: “Ca ca của ngươi gả ngươi cho ta, có vui không?”

Bùi Thư trợn tròn mắt, hiển nhiên không muốn tin: “Sao có thể!”

Y tức giận nhìn Hứa Tự, chỉ trích: “Có phải ngươi cáo trạng với hắn, nói chuyện giả nữ lừa ngươi không? Ngươi thật sự không có nghĩa khí gì cả, không nói với ngươi thì đã tốt hơn rồi.”

Suýt chút nữa thì Hứa Tự đã bật cười, hắn trêu chọc Bùi Thư, nhẹ giọng giải thích: “Ta đâu có nói.”

“Vậy ngươi đang giấu chuyện ngươi bắt nạt ta? Được lắm, Hứa Tự, ngươi dám làm không dám nhận, thật là ŧıểυ nhân!”

“Không có.” Hứa Tự cũng không để ý y mắng mình, nếu có thể, hắn còn muốn Bùi Thư mắng thêm vài câu, tốt nhất là mắng cả đời càng tốt: “Bùi thế tử hỏi ta là có bắt nạt ngươi hay không, ta nói có.”

“Vậy sao lại như này?” Bùi Thư không hiểu, y không vui lắm: “Hắn có còn là ca ca của ta sao, sao lại đưa đệ đệ cho ŧıểυ nhân vậy chứ!”

“ŧıểυ nhân?” Hứa Tự híp híp mắt, dùng sức nhéo Bùi Thư, nghe thấy Bùi Thư khẽ kêu lên mới lặng lẽ đưa tay trượt vào giữa chân hắn: “ŧıểυ công tử tuấn tú này, thấy ŧıểυ công tử đưa tới cửa, nào có lý gì lại không ăn.”

Hắn đột nhiên cúi người, đặt Bùi Thư lên đùi, ngón tay đặt lên trên nơi bí ẩn trong tiếng hô kinh sợ của Bùi Thư, trượt dài ra sau, chạm vào rồi thăm dò vào trong huyệt.

“Ức ư…” Đôi mắt Bùi Thư ươn ướt, cắn chặt môi nắm lấy tay Hứa Tự, nhỏ giọng phản kháng: “Sao ngươi lại lưu manh như vậy.”

Ngón tay quấy trong huyệt, chỉ trong chốc lát đã có nước chảy ra, Hứa Tự rút tay ra, xoa thịt mềm trên mép, nhẹ nhàng gảy âm hạch, lại xoa thịt mềm trong huyệt, khiến thân thể dưới bàn tay run rẩy một hồi: “ŧıểυ công tử không đồng ý sao?”

“Hức ha…”

Bùi Thư cong eo lên, y vội cắn môi, trên mặt cũng đỏ lên: “Ngươi đừng… ở trên phố…”

Xe ngựa chạy lộc cộc qua đường chính, đám người ngoài xe đi qua, tiếng hò hét của người bán hàng rong đều truyền vào trong tai Bùi Thư, vách xe mỏng không ngăn được bất kỳ tiếng vang nào, theo màn xe rung động, thỉnh thoảng lại có từng tia sáng lọt vào.

Ngón tay Hứa Tự khuấy động trong huyệt, có khi lại móc thịt mềm trong huyệt, trải qua mấy ngày tu dưỡng, huyệt mới vừa được mở miệng lại co rụt trở về.

Hắn xoay tròn mở rộng miệng huyệt, một ngón tay khác đặt trước huyệt chuẩn bị để tiến vào.

“A —— ”

Bùi Thư bỗng nhiên ưỡn eo một cái, hai ngón tay thô ráp mở miệng huyệt càng rộng ra, kɧoáı ©ảʍ tê dại truyền khắp toàn thân y. Bùi Thư lấy tay che miệng, sợ lộ ra tiếng rêи ɾỉ.

Ngón tay đảo qua đảo lại trong huyệt, rất nhanh đã khơi mào du͙© vọиɠ mãnh liệt, dịch dâm tràn ra từ giữa ngón tay, dính vào miệng huyệt, lại theo hoa huyệt co lại nên trượt vào giữa.

“Ức… Hứa Tự…”

Vốn dĩ vạt áo đã rối loạn, nhưng nay lại trượt xuống từ đầu vai ở trên xe ngựa, lộ ra một bộ ngực xinh đẹp, nãi tử hơi tròn lộ ra bên ngoài, còn một bên khác thì được đội vạt áo lên, tạo thành một hình tam giác nho nhỏ.

Ánh mắt Hứa Tự trầm xuống, hắn nhìn chằm chằm Bùi Thư, tốc độ đâm rút trên tay càng nhanh, từng lượng lớn dịch dâm theo chảy khe hở ngón tay vào lòng bàn tay, lại rơi trên âʍ ɦộ mềm mại.

Miệng huyệt phiếm màu hồng nhạt, có thể do cực kì sợ hãi, Bùi Thư co rụt thân dưới, mím chặt môi. Tiếng vang quanh thân dần dần yên tĩnh lại, âm thanh ngoài xe lại càng lớn hơn, tiếng bánh xe lăn lộn xen lẫn tiếng nông dân gào to như vang vọng bên tai, biên độ ngón tay quấy đảo càng lớn, tiếng nước nổi lên ở thân dưới dường như cũng truyền vào trong tai Bùi Thư, “lép nhép lép nhép” ở bên tai có thể nghe thấy rõ ràng.

Bùi Thư có ảo giác như đang bị đùa bỡn trên đường cái, người đi đường đứng đầy hai bên đường, y thì trần truồng nằm ở giữa, chân mở rộng bị người ta đùa nghịch, tao thủy lẳng lơ văng bốn phía.

“A…”

Dưới thân co lại càng chặt, Hứa Tự cong cong môi, hai ngón tay kẹp thịt mềm nhẹ nhàng nghiền ép, dịch trong suốt từ cửa huyệt co rụt lại, nửa ẩn nửa lộ canh giữ ở trong huyệt. Hắn dùng đầu ngón tay đè lên huyệt miệng đã có chút tham ăn, hơi dùng sức, huyệt thịt lập tức không thể chờ nổi mà hút ngón tay của hắn, vội vàng mời hắn cắm vào.

Hứa Tự mô phỏng động tác giao hợp, dùng ngón tay cắm vào, rút ra, trêu chọc huyệt thịt mẫn cảm, nhưng lại nhất quyết không chịu cắm trọn cây vào. Chỗ gồ lên trong huyệt thịt lập tức có cảm giác ngứa ngáy đói khát, không ngừng nhúc nhích thúc giục chủ nhân chủ động một chút.

Bùi Thư sắp khóc đến nơi, theo bản năng ấn mông lên ngón tay, lại bị Hứa Tự né ra sau, y lại tiến đến, bàn tay lại lui, cứ mãi giữ độ sâu ngón tay cắm vào chỉ nửa đốt, khuấy đảo trong huyệt đạo.

Nhu cầu cấp thiết quả thực sắp ép Bùi Thư phát điên, y khó nhịn nổi lắc mông, theo sau là tiếng khóc nức nở lên án: ” Ưm… Ngươi lại bắt nạt ta…”

Hứa Tự cười một tiếng, cắm ngón tay vào thêm một đốt ngón tay, nhẹ nhàng chà sát ở miệng huyệt, hắn dùng một tay khác xoa xoa nãi tử của Bùi Thư, lặng lẽ hỏi: “Vậy A Ngọc đã đồng ý ta chưa?”

“Cho mà, cho vào trong ta đi.” Bùi Thư che ngực, nghĩ rồi lại buông xuống: “Ngươi xoa đây nữa.”

Y kéo tay Hứa Tự đặt lên ngực mình, nhẹ nhàng xoa xoa: “Ư… ha… thoải mái quá…”

“Không sợ đây là trên đường à?”

“A…” Bùi Thư chợt ngậm chặt miệng, lại không nỡ bỏ sự thoải mái trước ngực, y cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, xác nhận xe ngựa đã chạy vào một ngõ nhỏ yên tĩnh, lúc này mới dời tay Hứa Tự đến nãi tiêm, nhỏ giọng nói: “Ngươi xoa bóp núm vυ" nữa… Đừng dùng sức quá…”

Y vừa nói, lại có chút trống rỗng kẹp chặt huyệt: “Dưới, phía dưới… sâu hơn chút…”

“A Ngọc còn chưa trả lời ta, đã đồng ý chưa?” Hứa Tự chậm rãi bóp nãi tiêm y, dứt khoát dừng ngón tay ở miệng huyệt.

“Ư… Ngươi động đi…” Bùi Thư khó chịu hừ một tiếng, không vui vẻ lắm nói: “Đại ca cũng đã đồng ý rồi, ta còn có thể nói cái gì nữa.”

Y vừa nói vừa giơ chân đạp Hứa Tự: “Ngươi mau động đi.”

Hứa Tự cười thỏa mãn, cắm ngón tay vào trong huyệt.

Xe ngựa lắc lư, dịch dâm bị khuấy thành một vũng sền sệt, ngón tay trong huyệt đã biến thành ba ngón, nửa bàn tay Hứa Tự đều là nước đọng. Hắn gảy thịt mềm trong huyệt, xoay tới xoay lui rút cắm ngón tay, quấy cho Bùi Thư phải thở hổn hển liên tục.

Bùi Thư miễn cưỡng đè tiếng rêи ɾỉ sắp tràn ra khỏi cổ họng, cần cổ trắng như tuyết căng thành một đường, y nắm chặt bàn tay to của Hứa Tự đang vuốt ve trước ngực mình, xoa nắn nhũ thịt nho nhỏ, viên anh đào cứng rắn từ lộ ra giữa kẽ tay, lại bị ngón tay ép vào trong tuyết trắng.

Hơi thở của Hứa Tự dần dồn dập, bàn tay to dần dùng sức, như muốn xoa tan Bùi Thư vào trong cơ thể mình. Xe ngựa dừng lại, hắn mạnh mẽ rút ngón tay ra, khép vạt áo Bùi Thư lại, ôm lấy Bùi Thư, vén rèm xe bước nhanh vào trong phủ, Thanh Hòa đang đánh xe không nói gì, chỉ yên lặng ngồi trên xe ngựa chạy tới hậu viện.

Sự trống rỗng của hoa huyệt khiến Bùi Thư rêи ɾỉ khó chịu, y ôm cổ Hứa Tự, vén vạt áo định trước ngực kéo ra, để cho Hứa Tự sờ y lần nữa. Hứa Tự vội đến mức đầu đầy mồ hôi, hắn vội đưa tay dừng lại động tác của Bùi Thư, cảnh cáo nhìn hộ vệ xung quanh một cái.

Vạt áo bị nắm, Bùi Thư khó chịu nhíu mày, y muốn đẩy tay Hứa Tự ra, nhưng bàn tay to cứ mãi nắm chặt không buông.

“Nhịn thêm chút nữa đi.” Giọng nói tràn đầy du͙© vọиɠ đè nén vang lên bên tai.

Bùi Thư cực kỳ khó chịu, y túm vạt áo khiến nó trở nên hỗn loạn, thấy Hứa Tự vẫn không chịu buông tay thì dùng sức kéo lấy ống tay áo Hứa Tự, lẩm bẩm nói: “Ngươi, ngươi có còn là đàn ông hay không, ta đã đưa lên tận cửa rồi cũng không ăn.”

Hơi thở của Hứa Tự hơi khựng lại, hắn bước hai ba bước lên bậc thang, một cước đá văng cửa phòng, đặt Bùi Thư lên trên giường. Hắn vội vã khép cửa phòng lại, trở mình đè lên Bùi Thư, trong giọng tràn đầy du͙© vọиɠ khiến người ta sợ hãi.

“Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết, ta có phải nam nhân hay không!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc