Vừa Lật Xe Đã Bị Kẻ Thù Ép Cưới

Chương 19

Trước Sau

break

Hứa Tự cho Bùi Thư hai lựa chọn: hoặc là lấy, hoặc là chết.

Cái thứ nhất nói là Bùi Thư, cái thứ hai là bản thân Hứa Tự.

Bùi Thư nói không rõ trong lòng mình rốt cuộc là cảm giác gì, có phẫn nộ bị ép buộc, có bất đắc dĩ không biết làm sao, càng nhiều hơn là mê mang, hỗn độn thành một sự phức tạp không tả rõ được.

So với “lấy”, y dường như càng để ý đến việc “bị ép cưới”.

Chính là loại không liên quan đến tình yêu, ý kiến và suy nghĩ của y chẳng hề quan trọng, chỉ là bị coi như một món đồ sở hữu, khiến y khó chịu và phẫn uất.

……

Bùi Thư đẩy cửa ra liền thấy Thanh Hòa đang canh giữ trước cửa.

“Bùi thiếu gia.” Thanh Hòa có vẻ hơi ngạc nhiên: “Sao ngài lại ra đây?”

Tâm trạng Bùi Thư không khỏi có chút nặng nề: “Ta không thể ra ngoài sao?”

“Đương nhiên là không.” Thanh Hòa vội nói: “Thanh Hòa chỉ lo lắng cho thân thể của thiếu gia.”

Bùi Thư không mấy vui vẻ, nhưng cũng biết Thanh Hòa chỉ là nghe lệnh hành sự, y gật đầu định đi ra ngoài.

“Thiếu gia muốn đi dạo trong viện không? Thanh Hòa hầu hạ ngài.”

Bùi Thư dừng lại một chút, ngầm đồng ý.

Hứa Tự không thể nào để y tự mình ra ngoài, dù chỉ là ra khỏi phòng, điều này Bùi Thư rất rõ.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Hứa phủ đã thay đổi rất nhiều. Ban đầu Bùi Thư chưa phát hiện, mãi đến khi y đi qua cửa viện đến hậu viện, mới nhận ra có gì đó không ổn.

Hứa phủ có rất nhiều người.

Chính xác hơn là rất nhiều thị vệ.

Mỗi cửa viện, kể cả những điểm mù trên đường đi, đều có thêm một đến hai thị vệ, còn có mấy đội tuần tra. Nơi canh giữ nghiêm ngặt nhất là cửa chính Hứa phủ, Bùi Thư chỉ liếc qua đã thấy không dưới bốn tên thị vệ.

Lòng Bùi Thư chùng xuống.

Hứa phủ đột nhiên tăng thêm thị vệ, nguyên nhân rõ như ban ngày.

Y cảm thấy không thoải mái.

Không phải vì cảm thấy không thể trốn thoát, mà là vì cảm giác không được xem trọng, không được tin tưởng.

Cho dù Hứa Tự có tin hay không, lần này Bùi Thư thực sự không định trốn. Nói từ bên ngoài, y là ŧıểυ thiếu gia Vương phủ, từ nhỏ đến lớn hầu như chưa từng rời khỏi Vương phủ, y không thể chạy đi đâu được, Hứa Tự có thể vào một lần thì cũng có thể vào lần thứ hai, trở về cũng chỉ là tự chuốc lấy họa vào thân.

Còn nói về riêng tư, chuyện này vốn bắt đầu từ y, cho dù cuối cùng có thể hòa giải hay không, y cũng muốn nói rõ ràng mọi chuyện với Hứa Tự ở đây.

Thân thể vẫn rất đau, Bùi Thư miễn cưỡng đi đến bên hồ ở hậu viện, lại không chịu nổi mà ngồi xuống trong đình.

Gió nhẹ thổi qua mặt hồ mang theo hơi thở của mùa hạ, từ đình nhìn ra có thể thấy hành lang uốn lượn kéo dài ra ngoài cùng với lầu các ở giữa hồ.

Phương bắc ít có cảnh trí như vậy, Bùi Thư ngồi trong đình, tâm tình không khỏi thư thái hơn nhiều. Hắn nhìn một lát, hỏi Thanh Hòa: “Lầu các kia có thể đi không?”

Lầu các xây dựng giữa hồ, bốn bề là nước, hồ có lẽ là đào sau, không lớn lắm, nhưng cũng không đủ để người trên bờ đi đến lầu các.

“Có thể đi.” Thanh Hòa cung kính nói: “Trong phủ có một chiếc thuyền nhỏ, bình thường đại nhân đi sẽ dùng thuyền. Thiếu gia muốn đi không?”

Bùi Thư lắc đầu: “Không cần.” Y thuận miệng hỏi: “Lầu này tên là gì?”

Bên cạnh không có tiếng trả lời, Bùi Thư khó hiểu quay đầu thì lại thấy sắc mặt Thanh Hòa biến đổi liên tục, dường như đang do dự, qua một lúc lâu, hắn dường như đã hạ quyết tâm, bình tĩnh nhìn thẳng vào Bùi Thư.

“Hồi thiếu gia, tòa lầu này tên là Vọng Thư Lâu.”

Bùi Thư cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không biết là chỗ nào, y nghi hoặc nhìn vẻ mặt dứt khoát của Thanh Hòa, không hiểu hắn sao vậy.

Thanh Hòa chỉ về phía lầu các giữa hồ: “Vọng Thư Lâu.”

Chỉ vào đình: “Lưu Thư Đình.”

Chỉ vào chính viện: “Đình Thư Viện.”

Chỉ vào bức tường sau thư phòng: “Tư Thư Các.”

Thanh Hòa: “Trong phủ còn có Niệm Thư Các, Tầm Thư Viện, Phán Thư Thất, Mộ Thư Phòng.”

Bùi Thư sửng sốt.

Thanh Hòa: “Đầu bếp là người được tìm từ phương Nam, nấu ăn rất đa dạng, nhất là các loại bánh ngọt mà ngài thích.”

Đầu óc Bùi Thư trống rỗng.

Thanh Hòa: “Hồ này là đại nhân cho người đào, bởi vì ngài từng nói muốn xem đình thủy tạ* ở Giang Nam.”

*Nhà xây trên mặt nước, để làm nơi giải trí.

Bùi Thư há miệng.

Thanh Hòa: “Trong Vọng Thư Lâu chứa…”

Bùi Thư ngắt lời hắn: “Đầu bếp… có liên quan gì đến ta?”

“Thiếu gia từng hỏi Thanh Hòa, Thanh Hòa biết thân phận của ngài từ khi nào?”

Thanh Hòa mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào y: “Thiếu gia cho rằng, đại nhân đã biết thân phận của ngài từ khi nào?”

……

Trong phòng tối om.

Sau khi Bùi Thư từ hậu viện trở về liền ngồi trước bàn, im lặng không nói gì.

Cửa phòng mở ra, bước chân dừng lại một chút, Hứa Tự thắp nến lên rồi bước tới: “Thân thể của ngươi chưa khỏe, sao không nằm nghỉ đi?”

Bùi Thư không nhúc nhích, vẫn ngồi trước bàn.

Hứa Tự chạm vào má y, hơi lạnh khiến y nhíu mày: “Đêm nay hơi lạnh, lên giường đi.”

“Hứa Tự.” Bùi Thư gọi hắn một tiếng, nhẹ nhàng quay đầu: “Hôm nay ta đi hậu viện, thấy lầu các trên hồ, rất đẹp.”

Ngón tay chạm vào má y khẽ cuộn lại: “Ngươi thích là được.”

“Lầu các trong phủ của ngươi, tại sao muốn ta thích?”

Hứa Tự im lặng, không trả lời.

Bùi Thư nhìn hắn: “Tòa lầu các kia, tên là gì?”

“……”

“Từ khi ta đến phủ, đồ ăn của đầu bếp mỗi ngày đều là những món ta thích, sao nàng ấy biết được?”

“……”

“Ta vốn tính tình trầm tĩnh, ở viện riêng biệt trong Vương phủ, sao ngươi biết ta ở đâu?”

“……”

“Hứa Tự, không giải thích một chút sao?”

Hứa Tự ngồi xuống bên cạnh y: “… Ngươi đã biết rồi.”

Bùi Thư đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi biết thân phận của ta từ khi nào?”

Lông mi Hứa Tự khẽ cụp xuống: “Trước cửa phủ, lần đầu tiên gặp ngươi.”

Bùi Thư hít sâu một hơi, sắc mặt khó coi: “Ngươi biết rõ ta là ai mà còn…!”

Y cố gắng nhẫn nhịn, hỏi: “Còn chuyện đầu bếp là thế nào?”

“Ngươi thích ăn bánh ngọt kiểu dáng đẹp, bà ấy còn trẻ đã học được nhiều thứ từ những người khác nhau, biết được rất nhiều.”

Bùi Thư không hiểu: “Đầu bếp không phải luôn ở trong phủ sao?”

“Ừm.”

Câu trả lời này Bùi Thư không hiểu, y nhíu mày, tạm thời bỏ qua: “Hôm nay Thanh Hòa nói với ta, thủy tạ ở hậu viện là ngươi xây cho ta.”

“Ừm.”

Bùi Thư nghi hoặc: “Ta nói thích thủy tạ lúc nào?”

Hứa Tự dừng lại một chút: “… Nửa năm trước, trên thuyền hoa ngoài thành, ngươi nói muốn xem thủy tạ ở Giang Nam.”

Chuyện nửa năm trước đã lâu rồi, nhưng Bùi Thư ra ngoài rất ít, Hứa Tự nhắc đến y liền nhớ ra.

Lần đó y được mời đi thuyền hoa ngoài thành, lên thuyền, thấy thuyền hoa xinh đẹp trôi trên hồ, người hầu bên cạnh đến từ Giang Nam, thuận miệng nhắc đến đình đài thủy tạ ở Giang Nam, y tò mò, thế là liền nói có cơ hội cũng muốn đi xem.

Bùi Thư sửng sốt,y nhìn Hứa Tự, vô thức nói: “Tại sao ngươi…”

“Điều kiện địa lý có hạn, không thể xây quá tốt, đợi sau khi cưới ta sẽ dẫn ngươi đi Giang Nam xem.” Hứa Tự ngẩng đầu nhìn y: “Ta đã tìm người xem rồi, hai tháng sau có ngày lành.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc