Ngày lành gì! Sao lại là ngày lành!
Bùi Thư hít sâu một hơi, áp chế nỗi buồn bực khó hiểu trong lòng, ánh mắt hơi lấp loes: “Tại sao…ngươi nhất định phải lấy ta?”
Hứa Tự nhìn y: “Bùi Thư, ngươi còn không hiểu sao?”
Bùi Thư không dám suy nghĩ lung tung, y mím môi: “Nếu là vì ta giả nữ vào phủ…”
“Không phải.” Hứa Tự cắt ngang lời y, ngón tay siết chặt: “Ta thích ngươi, không liên quan đến chuyện nam hay nữ.”
“Bùi Thư.” Hứa Tự gọi y: “Một năm trước, lần đầu gặp gỡ tại Vọng Xuân Lâu, ta đã nhất kiến chung tình(vừa gặp đã yêu) với ngươi, nhớ mãi không quên.”
Bùi Thư trợn mắt há mồm, tay y run lên, rõ ràng không thể tin.
“Ngươi… ngươi… lúc đó rõ ràng ngươi còn mắng ta! Sao lại nhất kiến chung tình?!”
Hứa Tự cúi đầu, tràn đầy áy náy: “… Ta rất xin lỗi.”
Hắn ngẩng đầu nhìn Bùi Thư: “Lúc đó ta mới đến kinh thành, không hiểu tính tình của ngươi, chỉ tưởng ngươi là một tên công tử bột, lại vì ngươi quá đẹp, nghi chính mình đã si mê, thẹn quá thành giận nên mới nói lời cay nghiệt.”
“Bùi Thư, ta rất hối hận.” Hứa Tự nói: “Sau đó ta điều tra rõ ngọn ngành, muốn đi tìm ngươi, nhưng lại không có can đảm, ta muốn xin lỗi ngươi, muốn bày tỏ tâm ý, nhưng lại sợ quá đột ngột, làm ngươi không vui.”
“Ta rất nhớ ngươi.”
Bùi Thư đã ngây người, mặt y dần ửng hồng, ánh mắt liên tục đảo quanh, mấy lần định nói lại chỉ thốt ra vài lời oán trách nhỏ nhẹ: “Đến tìm mà ngươi sợ đột ngột, vậy trực tiếp xông vào phủ cưỡng bức ta thì không đột ngột sao…”
“Xin lỗi.” Hứa Tự nghe thấy.
Hắn ôm Bùi Thư lên đùi mình, vòng tay ôm lấy y: “Là lỗi của ta.”
Bùi Thư vùng vẫy hai cái, nhưng không thoát ra được, lòng Hứa Tự quá ấm áp, ngồi trong lòng hắn thoải mái hơn ngồi trên ghế cứng nhắc nhiều, Bùi Thư vốn mềm lòng, không thích làm khó mình, vùng vẫy vài cái liền ngoan ngoãn dựa vào.
“Vậy lúc đó ngươi không tìm ta, lại xây thủy tạ trong phủ, không sợ phí tiền sao?” Cả đầu bếp nữa.
“Không đâu.” Hứa Tự vuốt ve mái tóc y: “Ta sẽ không chỉ đứng nhìn ngươi.”
Bùi Thư sững sờ mới hiểu ý hắn, y lườm lên trời, ngáp một cái nhỏ.
“Buồn ngủ rồi?” Hứa Tự đứng dậy, bế y lên giường: “Ngủ một lát, lát nữa dùng cơm.”
Bùi Thư gật đầu, định ngủ thì phát hiện chăn bị kéo lên, Hứa Tự cũng nằm xuống.
“Ngươi làm gì thế?”
“Ngủ cùng ngươi.”
Bùi Thư không muốn, nhưng đây là phòng Hứa Tự, y cũng không tiện nói gì, đành nhắm mắt lại. Vừa định ngủ thì một cánh tay vòng ra sau, luồn vào vạt áo y, trượt xuống khe đùi.
Y giật mình, nắm lấy bàn tay kia: “Ngươi muốn làm gì?”
Hứa Tự không để ý, lực tay gần như không đáng kể, hắn sờ soạng hoa huyệt và hậu huyệt của Bùi Thư.
Có lẽ là trời sinh, tình trạng hoa huyệt đã khá hơn nhiều, vết sưng tấy đêm qua đã giảm, chỉ còn hậu huyệt vẫn nghiêm trọng.
Ngón tay sờ lên thịt mềm, trượt qua khe hở, rồi dựa vào dịch thể tràn ra mà cắm vào trong, Bùi Thư giãy dụa nhẹ, bị Hứa Tự khống chế, ngón tay thăm dò xung quanh thành huyệt.
Thịt huyệt mềm mại, trước đó không bị thương, Hứa Tự thăm dò một vòng liền yên tâm, ngón tay lập tức thay đổi động tác, bắt đầu nhẹ nhàng ra vào.
Thân thể mới nếm trải du͙© vọиɠ làm sao chịu đựng được sự khiêu khích này, ngón tay vừa vào huyệt, Bùi Thư đã nổi lên du͙© vọиɠ, ngón tay ra vào trong huyệt, cơn ngứa ngáy liền lan khắp người.
Mặt Bùi Thư đỏ bừng, mắt ướt át vì du͙© vọиɠ, y cắn chặt môi, không muốn rêи ɾỉ trước mặt Hứa Tự.
Hai chân dần siết chặt, Hứa Tự hoạt động bàn tay, lại đưa thêm một ngón, huyệt khẩu bị căng ra, Bùi Thư run lên, lại bị ngón tay ra vào nhanh chóng làm cho co rút liên tục.
Hứa Tự xoay tròn trong hoa huyệt, đến khi hoa huyệt có thể chứa bốn ngón, hắn bẻ chân Bùi Thư lên, cắm cả gậy thịt vào hoa huyệt.
“Ư…” Bùi Thư rên lên, định cắn môi lại bị gậy thịt cắm vào dưới thân mà rêи ɾỉ liên tục.
“Hứa Tự, ta không đồng ý…”
Hứa Tự ôm eo y, hạ thân không ngừng đâm vào, hắn sờ cổ Bùi Thư, thì thầm bên tai: “Hôm nay nhận được tin, Bùi thế tử đã trên đường về kinh.”
Đồng tử Bùi Thư co lại, giãy dụa càng mạnh: “Hứa Tự, ư… ra ngoài…”
Hứa Tự dùng sức đâm vào: “Ngươi sợ?”
“Buông… buông ra…”
Hứa Tự không buông, hắn đâm mạnh vài cái, khuấy ra tiếng nước: “Bùi Thư, ta muốn sớm ngày cưới ngươi về nhà.”
Khóe mắt Bùi Thư thoáng hiện vẻ xấu hổ: “Ngươi đừng có mơ.”
“Bùi Thư.” Hứa Tự nắm lấy gậy thịt y: “Phụ thân ta hôm trước đã biết chuyện của chúng ta.”
Bùi Thư rên lên một tiếng đau đớn, đặt tay lên tay hắn.
Ngón tay Hứa Tự gảy lên gậy thịt dần đứng thẳng, hông không ngừng đưa gậy thịt vào hoa huyệt, dâm dịch không ngừng bị gậy thịt kéo ra, lại bị quấy thành bọt trắng ở hoa huyệt và gốc gậy thịt.
Đùi bị nâng cao, cảm giác dị vật mãnh liệt khiến Bùi Thư cảm nhận rõ ràng mình đang bị đâm, y muốn che khuất bộ phận nhỏ bé của mình, lại bị ngón tay phía trước kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà kɧoáı ©ảʍ liên tục, sau vài lần như vậy, khóe mắt Bùi Thư ướt át, trong lòng dâng lên nỗi tủi thân.
“Ư… hức… ưm…”
Giọng nói không ổn, Hứa Tự dừng lại, lật y lại: “Khóc cái gì?”
“Ngươi… hức… mặc kệ ta…”
Hứa Tự do dự: “Ta làm ngươi đau sao?”
“Hức…”
Hứa Tự luống cuống: “Đau lắm sao, ta đi tìm đại phu ngay.”
“Hức…”
Sau khi rút gậy thịt ra, Hứa Tự tùy tiện lau hai cái, định xuống giường thì góc áo bị Bùi Thư kéo lại: “Hức… hức… lúc này…ngươi mới biết… ta đau rồi, hức… trước đó…còn không ngừng…”
Hứa Tự đau lòng, hắn dùng góc áo lau nước mắt trên mặt Bùi Thư, nhẹ nhàng ôm lấy y, không nói gì.
“Hứa… Tự, hức… ngươi là… tên khốn…”
“Ngày đó… ta đau như vậy… ngươi cũng không ngừng…”
“Hôm nay… hức… còn bắt nạt ta…”
“Hứa Tự, tên khốn nạn…”
Hứa Tự nhẹ nhàng vỗ lưng y, đề phòng y bị sặc.
“Ta chưa từng… hức… bị ức hiếp như vậy đâu hức hức…”
“Ta sẽ bảo đại tẩu của ta… hức… đánh chết ngươi…”
Hứa Tự dừng lại, nghĩ đến tin đồn đã nghe qua không lâu trước đây, lại nghĩ đến ông chủ Thương ở cửa hàng may lần trước, đột nhiên hiểu ra.
“Hứa Tự… hức.”
Bùi Thư ngủ rồi.
Y vừa chịu tội, thân thể chưa khỏe, ban ngày đi cả buổi trưa đã mệt, về phòng lại đợi hồi lâu, tinh lực tiêu hao gần hết, lại bị Hứa Tự đối xử như vậy, ức chế hai ngày nay giờ mới được xả ra, không lâu liền ngủ thiếp đi.
Hứa Tự vỗ lưng y, nhìn gậy thịt cương cứng dưới thân, khẽ thở dài một tiếng.