Bùi Thư đã tự xem hồi lúc ban ngày, trong lòng ít nhiều cũng hiểu, y quay mặt đi, không để ý.
Tay Hứa Tự dừng lại, hắn bôi thuốc mỡ lên ngực Bùi Thư, lực đạo càng lúc càng nhẹ, bôi thuốc mỡ dày lên, rồi kéo áo cho Bùi Thư.
Ngón tay dần xuống, Bùi Thư kẹp chặt chân, nhìn hắn lo lắng. Vừa bị Hứa Tự làm mạnh, lực đạo yếu ớt, Hứa Tự dễ dàng tách chân y, dùng ngón tay dính thuốc mỡ thò vào.
Hai huyệt sưng tấy, ngón tay chạm đến mép hoa huyệt, Bùi Thư run lên, Hứa Tự dừng lại, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ dày lên chỗ sưng, xoa lên thịt non mềm, trong nháy mắt xuất hiện một chuỗi óng ánh.
Mặt Bùi Thư đỏ bừng, đợi ngón tay rút ra, y nhịn không được kéo áo, đứng dậy muốn đi.
‘’Làm gì thế?”
Bùi Thư không dừng: “Không tiện làm phiền Hứa đại nhân, Bùi Thư về phòng trước.”
Hứa Tự ôm y vào lòng nằm xuống.
Bùi Thư giãy dụa: “Ngươi làm gì vậy!”
‘’Đây là phòng ngươi.”
Ngực Bùi Thư phập phồng: “Dưa hái xanh không ngọt, Hứa đại nhân hà tất phải vậy.”
‘’Nhà đưa đến vật phẩm quan trọng, trong phủ đã không có phòng trống, sáng nay đã để hết vào viện cũ của ngươi.” Tay Hứa Tự vuốt xuống bụng y, ngực nóng rực áp lên y: “Trong phủ không còn phòng trống nữa rồi.”
“A——” Vật nhỏ trước người ta bị nắm trong tay, Bùi Thư kêu lên, mặt khó chịu: “Hứa Tự, buông tay!”
Hứa Tự nắm ŧıểυ huynh đệ của y tuốt lên xuống, môi áp sát tai y: “Ta thích ăn dưa hái xanh.”
Gậy thịt nhỏ hơi dựng lên, yếu ớt bị khống chế, Bùi Thư không dám cử động mạnh, y thở hổn hển: “Hứa Tự, buông ra trước đi.”
‘’Bùi Thư.” Ngón tay Hứa Tự quệt qua đỉnh gậy thịt nhỏ: “Ta không có ý định thả ngươi đi.”
Bùi Thư rêи ɾỉ, mắt ngấn lệ, vô lực nắm tay Hứa Tự.
Dịch nhờn rỉ ra trên đỉnh, Hứa Tự nắm trọn hai túi trứng xoa bóp, hôn lên tai Bùi Thư: “Ở lại đi.”
Bùi Thư cười tự giễu: “Có lúc nào ngươi chịu nghe ý kiến của ta?”
Hơi thở Hứa Tự dồn dập: “Ngoại trừ chuyện này.”
Hắn vuốt ve gốc gậy thịt, chạm vào rãnh nhạy cảm: “Chỉ có chuyện này là ta không nghe lời ngươi.”
Bùi Thư nhắm mắt, thở dốc theo ngón tay di chuyển.
Ngón tay nhanh chóng hoạt động, đè ép lên đỉnh, thỉnh thoảng quệt qua quy đầu, hơi thở Bùi Thư càng gấp gáp, không lâu sau liền bắn ra trong tay Hứa Tự.
Sau khi xuất tinh, thân thể càng yếu ớt, y nằm nghiêng lưng về phía Hứa Tự, dần dần bình tĩnh lại.
Tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn đặt giữa hai chân, Bùi Thư nhíu mày, đang muốn bảo hắn lấy ra, thì chất lỏng được bôi lên bên chân.
dươиɠ ѵậŧ nóng rực thô to áp lên mông Bùi Thư, Hứa Tự kéo áo y ra, cầm lấy nó rồi bắt đầu đâm vào từ phía sau.
‘’Hứa Tự, Hứa Tự!”
Bùi Thư kinh hãi, bất chấp đau đớn nắm lấy tay Hứa Tự: “Ta không được, ngươi tha cho ta, tha cho ta lần này đi!”
Lực của y quá yếu, Hứa Tự không để ý, cưỡng ép đâm vào mông đầy đặn.
‘’Hứa Tự!” Bùi Thư luống cuống: “Ta không chịu nổi, ngươi không thể như vậy!”
‘’Còn chuyện này.” Hứa Tự ngậm tai y, dùng lưỡi kí©ɧ ŧɧí©ɧ: “Ngươi phải nghe ta.”
Hắn nâng mông Bùi Thư lên, đâm vào khe chân: “Yên tâm, không đâm vào.”
Tim Bùi Thư đập thình thịch dần chậm lại, y hít sâu, nuốt cơn phẫn nộ xuống.
Gậy thịt ma sát giữa khe chân, lực mạnh đẩy Bùi Thư về phía trước.
Hai huyệt đau đớn, Bùi Thư kêu đau, lại khiến Hứa Tự đâm mạnh hơn.
‘’Bùi Thư, kêu thêm tiếng nữa.”
Giọng Hứa Tự thở dốc hưng phấn, hắn xoa mông Bùi Thư, đâm vào khe chân: “Kêu thêm tiếng nữa.”
‘’A…” Bùi Thư kêu đau, mắng: “Ngươi có bệnh à!”
Sau lưng cười khẽ: “Mắng người cũng nghe hay như thế.”
Mông Bùi Thư nóng lên, mặt y lúc đỏ lúc trắng, muốn mắng nhưng sợ Hứa Tự nói lời xấu hổ, chỉ có thể im lặng.
Va chạm sau lưng càng lúc càng mạnh, Hứa Tự luôn đè ép cho đến khi bắn tinh, lúc này mới chịu buông Bùi Thư ra.
Hắn xuống giường gọi nước, dùng khăn ấm lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ giữa chân Bùi Thư, sau đó thổi nến, ôm Bùi Thư từ phía sau.
‘’Lần này tha cho ngươi, lần sau…” Hắn chỉ vào môi Bùi Thư, giọng nói sát bên tai y: “Dùng miệng.”
‘’Ngươi…!”
‘’Bùi Thư.” Hứa Tự đưa tay vào áo y, chạm vào eo y: “Vào cửa Hứa phủ, phải làm tròn bổn phận của Hứa phu nhân.”
Mặt Bùi Thư xanh đỏ: “Ai là Hứa phu nhân hả!”
‘’Bùi Thư.” Hứa Tự gọi tên y: “Ta đã viết một lá thư gửi cho Lâm Mộng và Bùi thế tử để thương lượng hôn sự của ta và ngươi, Thế tử sẽ sớm nhận được.”
Bùi Thư quay người: “Hứa Tự!”
Hứa Tự hôn y rồi buông ra, giọng nói có chút du͙© vọиɠ: “Đừng gọi tên ta, ta không kiềm chế được với ngươi đâu.”
Sự cứng rắn mới cảm nhận được giữa hai chân y giờ đây lại áp lên thắt lưng, thân thể Bùi Thư cứng đờ, y cắn răng nghiến lợi, cố nén lại lời thô tục sắp bật ra khỏi miệng, giọng nói mang theo sự tức giận đè nén: “Ngươi chưa từng thương lượng với ta việc này.”
“Ngươi chỉ có thể lấy ta.”
Giọng điệu của Hứa Tự vô cùng bình tĩnh: “Ta sẽ mời trăm quan chứng kiến, ngươi cứ an tâm chờ ngày thành thân là được.”