Tới ngày thứ ba thì Phương Minh Vĩ phải đi, Hạ Hi Tuyền không tiễn anh, là do chính Phương Minh Vĩ yêu cầu. Ngày này Hạ Hi Tuyền phải học, nên anh không hy vọng Hạ Hi Tuyền có thể tiễn anh.
Mà Lý Hạ Thu một tháng sau mới biết: Chị cứ như vậy mà trở thành bạn gái của anh ta sao, Hạ Hi Tuyền, tại sao chị lại tin tưởng anh ta như vậy, ngộ nhỡ anh ta là tên lừa đảo thì sao.
Thứ nhất, anh ấy không phải tên lừa đảo, thứ hai bọn chị không xảy ra bất cứ quan hệ nào.
Lãnh Tuyết, chị cũng không biết sao? Lý Hạ Thu không tranh luận với kẻ mê trai nữa mà quay đầu hỏi Lãnh Tuyết.
Hừ . . . Chị đã sớm hoài nghi rồi, mỗi ngày đều cười bí hiểm như vậy. Chỉ là hôm nay mới xác nhận mà thôi.
Mẹ nó, Hạ Hi Tuyền, bữa này chị trả tiền, buổi tối cũng phải trả luôn!
Ờ! Hạ Hi Tuyền tự biết làm việc gì sai, ngoan ngoãn đồng ý!
Rồi sau đó tới lượt Lý Hạ Thu và Lãnh Tuyết làm người thân của Hạ Hi Tuyền, sau khi gặp Phương Minh Vĩ thì đánh giá rất cao Phương Minh Vĩ.
Mặc dù, tớ đây vận số không tốt chút nào, nhưng từ chuyện này mà nói thì tớ vẫn là chuẩn xác. Sau khi ngồi ở trên giường, Hạ Hi Tuyền cầm hình cô và Phương Minh Vĩ lộ vẻ si mê, nói.
Lãnh Tuyết lấy tất cả những thứ có thể đập ở bên cạnh, đập lên người Hạ Hi Tuyền.
Rồi sau đó thì sự thật chứng minh, lời nói của Hạ Hi Tuyền rất là đúng. Cô thật sự là vận số không tốt, gặp phải người mẹ chồng như vậy. Nhưng ánh mắt nhìn người của cô thì đúng là chính xác, Phương Minh Vĩ đối với cô rất tốt, gần như cưng chiều. Cho nên, sau mọi chuyện mà mẹ Phương đối xử với Hạ Hi Tuyền, sáu năm trôi qua, thì cô vẫn tự nguyện tha thứ cho Phương Minh Vĩ. Hơn nữa từ đầu tới cuối, giữa bọn họ chưa từng có bất cứ ai nói hai chữ ‘chia tay’ cả.
Thật ra thì tình yêu không chỉ là chuyện của hai người, mà nó là chuyện của hai gia đình, thậm chí là chuyện của hai gia tộc. Có biết bao nhiêu người yêu nhau, nhưng chỉ vì những người ngoài cuộc mà phải chia ly. Có người thì rất thông minh, biết tận dụng những mối quan hệ lợi hại này, cho nên hao tổn sức lực để lấy lòng, để duy trì. Cho nên cô cũng muốn giữ được tình yêu của anh.
Mà Hạ Hi Tuyền nhận ra rằng, mẹ của cô thì cứ cố gắng giữ gìn tốt mối quan hệ gia đình như vậy, nhưng cuối cùng lại không ngăn được ba cô lần lượt ở bên ngoài . . ., cuối cùng mẹ lựa chọn cách thức dứt khoát nhất mới dẫn đến kết cục như vậy. Sau khi bắt chước mẹ rời khỏi nhà đi rất xa, Hạ Hi Tuyền chỉ đơn thuần cho là, tách khỏi hoàn cảnh như vậy, có lẽ cô sẽ không cần nhọc công đi lấy lòng nữa. Cho nên cô chưa bao giờ đi lấy lòng mẹ của Phương Minh Vĩ cả, cố chấp cho rằng tình yêu là chuyện chỉ hai người biết. Người ngoài dù có cố thế nào thì cũng sẽ không phá được, cho nên cô cũng mất chồng, mất gia đình giống như mẹ vậy.
Số này là số điện thoại đầu tiên em gọi cho anh, bởi vì nó chúng ta mới quen nhau đấy. Phương Minh Vĩ dùng đầu ngón tay khẽ vuốt điện thoại di động. Chiếc điện thoại di động này mua sau khi ly hôn với Hạ Hi Tuyền, lưu lại số điện thoại của Hạ Hi Tuyền trên điện thoại di động, 6 năm qua đi theo anh trải qua vô số chiến trường. Mỗi một lần, khi Phương Minh Vĩ gần như tuyệt vọng thì cũng sẽ sờ sờ chiếc điện thoại di động này, sau đó tự nói với mình, mày còn chưa gặp được Hi Tuyền đấy! Tại sao có thể cứ chết như vậy được.
Hạ Hi Tuyền nhìn anh mất hồn, biết là đang suy nghĩ chuyện gì, chợt nhớ tới cái gì đó. Lắc lắc Phương Minh Vĩ: Em hỏi anh nha, em nhớ là ngày đó lần thứ hai em gọi điện thoại cho anh, anh nói rằng lần đầu tiên anh nhận được điện thoại của em, lúc ấy đang ở rạp chiếu phim. Nói đi, ngày đó, anh hẹn hò với ai?
Phương Minh Vĩ tức cười, mỗi lần ở chung một chỗ cùng Hạ Hi Tuyền nói chuyện, anh sợ nhất chính là Hạ Hi Tuyền sẽ hỏi anh chuyện này. Nhưng ở cùng nhau mấy năm, hình như Hạ Hi Tuyền quên chuyện này thì phải. Cho nên hôm nay anh hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, không ngờ, đã nhiều năm như vậy, cô vẫn còn nhớ, anh có nên nói hay không đây!
Hả . . .?! Hạ Hi Tuyền túm lấy cổ của anh, lắc lắc.
Đã nhiều năm như vậy, sao mà nhớ được chứ. Phương Minh Vĩ cười ha hả, định bưng bít quá khứ. Nhưng Hạ Hi Tuyền là ai chứ, hiểu rõ con người của anh như vậy, chỉ nghe xong lời này cũng biết là có chuyện. Phương Minh Vĩ mặc kệ ở trước mặt ai, làm cái gì đều không biến sắc, nhưng vừa đến trước mặt Hạ Hi Tuyền, ngay cả một lời nói dối cũng không.
Phương Minh Vĩ . . .! Anh có nói hay không đây?!
Nói . . . nhưng em cũng đừng trách anh nha, đây dù sao cũng là chuyện trước khi anh quen biết em . . .
Không trách. Hạ Hi Tuyền vẻ mặt mừng rỡ, cười.
Ngày đó