Phương Minh Vĩ chỉ đành lắc đầu, rồi lại tiếp tục mặc quần áo, Hạ Hi Tuyền thì vẫn nằm ở trên giường nuốt nước miếng chẹp chẹp!
Cuối cùng, thật sự là Phương Minh Vĩ không nhìn nổi nữa, mới vỗ một cái vào mông cô: Được rồi, thật sự nếu không ngủ được nữa, thì em dậy đi!
Hạ Hi Tuyền chui tọt vào trong chăn: Em không.
Vậy em cứ nằm nướng trên giường đi, anh đi chạy bộ, lúc về sẽ mua bữa sáng cho em, em muốn ăn gì? Phương Minh Vĩ bất đắc dĩ, thật ra thì anh cũng không muốn để Hạ Hi Tuyền thức dậy sớm như vậy, chẳng qua là không nhìn nổi dáng vẻ mới vừa rồi của cô thôi.
Anh mua ít bánh bao về là được, em dậy nấu cháo. Hạ Hi Tuyền núp ở trong chăn nói.
Phương Minh Vĩ đưa tay vỗ vỗ cô: Được rồi, đừng làm cho mình ngạt thở mà ngất đi, mau thò đầu ra. Thấy Hạ Hi Tuyền bất động, Phương Minh Vĩ động thủ kéo cô từ trong chăn ra ngoài, nhéo cái mũi của cô: Cô giáo Hạ, nếu muốn ngủ thì em cứ ngủ đi, biết không!
Hạ Hi Tuyền hất tay của anh ra, ngã xuống giường lần nữa: Ai nha . . . biết rồi!
Phương Minh Vĩ cười, xoay người ra cửa đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Nghe thấy tiếng Phương Minh Vĩ ra ngoài, Hạ Hi Tuyền mới chậm rãi mở mắt, đã bao năm rồi không giống như hôm nay, khi tỉnh lại hỏi Mấy giờ rồi? thì bên cạnh có người trả lời mình rằng: Sáu giờ rồi, còn sớm, em ngủ thêm một lát đi. Những hình ảnh ấm áp vừa rồi khiến Hạ Hi Tuyền như lại trở về khoảng thời gian sau khi cưới. Mới sáng sớm hôm qua thôi, chuyện cô làm khi vừa mở mắt chính là đưa tay cầm lấy đồng hồ báo thức, xem giờ. Sau đó suy nghĩ, hôm nay nên cho tụi nhỏ mặc quần áo gì, nấu gì cho chúng ăn sáng. Thế mà, hôm nay đã có người hỏi cô, em muốn ăn gì? Rồi nói với cô, em ngủ thêm một chút đi. Tất cả chuyện này hình như thay đổi quá nhanh thì phải.
Tối hôm qua, khi Phương Minh Vĩ hỏi, sao không đau bụng kinh, trong nháy mắt cô từng muốn nói cho anh biết, nhưng đây chẳng qua chỉ là trong nháy mắt thôi. Cô sợ nếu như Phương Minh Vĩ biết rõ thì có muốn bóp chết cô hay không đây, bởi vì 6 năm qua số điện thoại của Phương Minh Vĩ cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi, cô chỉ cần gọi một cuộc điện thoại ngắn ngủi, là Phương Minh Vĩ có thể biết anh có hai đứa con, là anh có thể biết mình được làm ba. Dù sao thì ban đầu sau khi kết hôn, Phương Minh Vĩ vẫn tỏ ý muốn có con, chỉ là khi đó Hạ Hi Tuyền vừa mới tốt nghiệp, công ty mới vừa khởi động, nên mới kéo dài chưa muốn có con. Mỗi lần cùng anh đi ra ngoài, nhìn thấy trẻ con thôi thì luôn hưng phấn so với Hạ Hi Tuyền, lôi kéo cô khoa tay múa chân: Con của chúng ta sau này nhất định là như thế này, thế nọ.
Nếu như bây giờ mà nói cho anh biết, nhất định là anh vui mừng rồi, nhưng sau khi vui mừng thì sao đây? Hay là tranh thủ thời gian thăm dò ý của anh xem sao đã! Hạ Hi Tuyền phiền não hất tóc, rời giường.
Sau khi Phương Minh Vĩ đi tập thể dục về, Hạ Hi Tuyền đã nấu cháo xong, còn làm thêm chút đồ ăn kèm nữa. Thấy anh về thì mang bát đũa lên.
Phương Minh Vĩ húp một miếng cháo, rồi ăn một miếng đồ ăn kèm nhỏ, thì giơ ngón tay cái lên với Hạ Hi Tuyền: Không tệ, không tệ nha, xem ra sau này nếu lâu lâu anh không về thì cũng không cần lo lắng em chết đói nữa rồi.
Hạ Hi Tuyền cầm đũa làm bộ muốn gõ anh: Nói bậy . . . Trước kia, khi hai ba tháng anh mới về nhà một lần, không phải em vẫn sống rất tốt sao!?
Đừng có nói hay, lúc nào cũng đầu tắt mặt tối vậy. Phương Minh Vĩ không biết làm sao, thường thì là cách một khoảng thời gian sẽ về, mỗi lần về anh đều trách Hạ Hi Tuyền bận rộn. Cho dù nhiều khi Hạ Hi Tuyền giữ cân nặng bằng với trước khi anh đi, nhưng anh vẵn cho rằng Hạ Hi Tuyền tham công tiếc việc. Vì thế, bác gái của Phương Minh Vĩ cười anh không ít chuyện.
Được rồi, em không nói chuyện với anh nữa, ăn nhanh đi, ăn xong em cũng phải đi làm. Bây giờ Hạ Hi Tuyền đã có chút sợ bệnh nói nhiều của Phương Minh Vĩ rồi. Ở trước mặt người khác thì chẳng nói gì, còn ở trước mặt