Được! Phương Minh Vĩ liền vội vàng gật đầu: Vậy bây giờ em chính là bạn gái anh đấy!
Đúng nha! Này bạn trai, em đói rồi, anh có thể mời em ăn bữa cơm không? Hạ Hi Tuyền thành khẩn nói.
Phương Minh Vĩ cười: Được, bạn gái, em muốn ăn gì?
Hạ Hi Tuyền cầm thực đơn trong tay, chọn năm món ăn, tất cả đều là món cay: Gỏi bồn bồn tôm, cá hấp, . . .
Khi Hạ Hi Tuyền gọi đồ ăn, thì Phương Minh Vĩ ngồi ở phía đối diện cảm thấy rất rõ ràng dạ dày anh co bóp dữ dội. Xem chừng, ăn bữa cơm này xong, anh sẽ phải đến bệnh viện điểm danh trước rồi.
Biểu hiện của anh bị Hạ Hi Tuyền nhìn hết vào mắt, nhưng cô vẫn cố ý giả bộ không nhìn thấy, vẫn cười hì hì chọn đồ ăn như cũ. Chọn xong, chờ cho nhân viên phục vụ đi đặt món thì mới cố ý giả bộ ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra: Thật xin lỗi, mới vừa rồi em không hỏi anh, anh có ăn cay được không vậy?
Phương Minh Vĩ nghe thấy thế, sao không biết cô thăm dò mình chứ: Ăn một chút cũng được . . . chỉ đành nói để giữ thể diện.
Hạ Hi Tuyền cười Ha ha . . . .
Cả bữa cơm chỉ có một mình Hạ Hi Tuyền không ngừng ăn, Phương Minh Vĩ thì thỉnh thoảng gắp thêm đồ ăn cho cô, còn mình thì chỉ ăn chút cơm không, rồi để đôi đũa xuống nhìn Hạ Hi Tuyền một mình ăn rất vui vẻ, lâu lâu lại đưa tờ giấy ăn tới cho cô.
Anh không thích ăn à? Hạ Hi Tuyền biết rõ nhưng vẫn còn hỏi, nháy mắt nhìn Phương Minh Vĩ.
Không có, anh không làm sao mà ăn cay được, giờ em chịu khó ăn đi, sau này anh sẽ cố gắng để cho mình thích ứng với đồ ăn cay.
Hạ Hi Tuyền nhìn anh một cái, tiếp tục ăn đồ ăn của mình, nghĩ thầm: Vớ vẩn, để xem anh còn có thể chịu đựng được bao lâu!
Nhưng cho đến cuối cùng, Phương Minh Vĩ cũng không nổi giận, toàn bộ quá trình đều rất galang. Mà Hạ Hi Tuyền thì lại cực kỳ xảo quyệt, bốc đồng rằng bạn gái thì thế nào, cô liền làm như vậy.
Một hồi muốn ăn thứ này, nói Phương Minh Vĩ đi mua, mua về đã rồi lại nói mình không muốn ăn nữa, mọi việc cứ như thế, nhiều lần không ngừng, mà Phương Minh Vĩ chân chạy lại chẳng có câu oán hận nào, Hạ Hi Tuyền nói không muốn ăn nữa thì anh xách ở trên tay, cười nói: Không sao, đợi em muốn ăn cái gì thì nói, anh sẽ đi mua, cái này cứ giữ lại trước, có khi một lát nữa em lại muốn ăn đấy.
Hạ Hi Tuyền âm thầm giở giọng coi thường: Tùy anh thôi, anh không ngại phiền toái là tốt rồi!
Cuối cùng, Phương Minh Vĩ đưa Hạ Hi Tuyền trở về trường, lúc xuống xe Hạ Hi Tuyền nhìn Phương Minh Vĩ, nghĩ thầm, ông anh nói nhanh một chút đi. Nói nhanh một chút đi, nói rằng anh vẫn cảm