Nhớ chứ! Sao mà quên được. Phương Minh Vĩ ngồi lên giường ôm Hạ Hi Tuyền vào lòng: Cho nên, số này anh phải giữ lại, đây là chứng cứ anh quen biết em. Phương Minh Vĩ có điều ngụ ý.
Hạ Hi Tuyền nghe thế cười ha ha, cầm lên một chiếc điện thoại di động khác lắc lắc trong tay: Đoàn trưởng Phương là tìm kiếm an ủi trong lòng sao?
Phương Minh Vĩ nhìn chằm chằm điện thoại di động, chỉ cười mà không nói gì.
Quá trình quen biết của Phương Minh Vĩ và Hạ Hi Tuyền trải qua rất kỳ diệu, năm ấy Hạ Hi Tuyền là một nghiên cứu sinh, là thời điểm sắp vào thu. Lý Hạ Thu kéo Hạ Hi Tuyền theo cô ấy đi dạo phố, hai người đi dạo như hai kẻ ngốc đến tận hai giờ chiều. Buổi chiều, Hạ Hi Tuyền còn có một tiết của thầy hướng dẫn, hai giờ rưỡi đi học, bây giờ có chạy tới thì cũng đã vào lớp rồi!
Hạ Hi Tuyền kéo lấy Lý Hạ Thu mắng điên cuồng: Đều tại em đấy, em biết không, ông thầy hướng dẫn của bọn chị là một kẻ biến thái . . .
Không biết . . . Lý Hạ Thu nói thật: Bây giờ chị mắng em, chi bằng gọi cho ông ấy, nói chị ‘tới ngày đèn đỏ’, đau bụng không đi học được, nếu không thì nói bà nội chị mất cũng được!
Hạ Hi Tuyền cầm đồ trong tay đánh Lý Hạ Thu: Mất nết, chị không phải là em . . . bà nội chị đã mất nhiều năm trước rồi.
Đành gọi điện thoại cho thầy hướng dẫn vậy, Hạ Hi Tuyền nhấn một dãy số, liếc Lý Hạ Thu một cái. Khi điện thoại vừa thông thì Lý Hạ Thu đã nhìn thấy sắc mặt của cô gái vừa rồi còn tức giận đùng đùng trong nháy mắt đã thay đổi, cười tươi như hoa, Lý Hạ Thu liền nổi da gà.
Dạ, chào thầy Trang ạ, em là Hạ Hi Tuyền.
Đầu điện thoại bên kia chần chừ một chút: Ừ. một tiếng, sau đó Hạ Hi Tuyền tiếp tục: Là như vậy ạ, hôm nay em có chút việc riêng, nên không kịp đến lớp hôm nay, cho nên, xin phép thầy nghỉ ạ.
Đầu điện thoại bên kia tùy tiện ‘Ừ’ mấy tiếng rồi cúp máy, sau đó Hạ Hi Tuyền nhìn chằm chằm điện thoại không thể tin được, ông thầy này thay đổi cách nói chuyện tốt như vậy từ khi nào không biết nữa.
Lý Hạ Thu thấy cô cúp điện thoại mà còn đứng đó, đi tới dùng chân đá cô: Sao rồi, đồng ý chưa?
Đồng ý . . .
Đồng ý rồi sao dáng vẻ chị còn quỷ dị thế?
Không phải, chủ yếu là ông ấy đồng ý quá thoải mái.
Lý Hạ Thu rất khinh bỉ nhìn cô một cái: Chị cứ hưởng thụ đi . . . nếu người ta không đồng ý thì chị thoải mái rồi.
Không phải, hình như không đúng. Hạ Hi Tuyền vẫn không thể tin được.
Aizz ~ aizz ~ chị làm sao vậy chẳng qua là nghỉ một buổi học thôi, có cần phải như vậy không? Vả lại, không phải là chị đã gọi điện thoại cho ông ấy rồi sao! Lý Hạ Thu chẳng hề để ý nói.
Hạ Hi Tuyền nghĩ thầm ‘Đúng vậy nhỉ, vậy còn rối rắm cái gì chứ!’ Rồi xách tất cả đồ đạc trong tay Lý Hạ Thu: Đi, đi dạo tiếp, lại mua chiếc áo khoác chị mới ưng ý đó, em trả tiền cho chị.
Tại sao chứ?
Thì là, em lôi chị ra ngoài đi dạo phố. Hạ Hi Tuyền hùng hổ bắt bí.
Em muốn nguyền rủa chị, mua mì ăn liền mà không có gói gia vị! Lý Hạ Thu trợn trắng mắt la, người xung quanh nghe cười ầm lên. Hai người cãi nhau ầm ĩ nhưng vẫn tiếp tục đi dạo phố, quên hoàn toàn nội dung cuộc điện thoại vừa rồi.
Ngày hôm sau, khi Hạ Hi Tuyền ngồi ở trước bàn máy vi tính gõ rầm rầm, bạn cùng phòng Lãnh Tuyết vỗ cô: Tiểu Tuyền, ngày hôm qua lúc tan lớp, thầy nói bảo cậu hôm nay đến phòng làm việc tìm thầy đấy.
Hả, sao không nói sớm.
Mình cũng mới vừa nhớ ra . . . Lãnh Tuyết vỗ mặt nạ giấy trên mặt, nhìn trần nhà nói: Aizz . . . đừng nói, lá gan cậu cũng thật to nha, giờ của ông ấy mà cậu cũng dám trốn.
Cái gì, không phải mình đã gọi điện cho thầy ấy rồi sao?!
Không biết, nếu như cậu có gọi điện thoại cho thầy ấy, thì thầy ấy cũng sẽ không bảo cậu đến, không phải là gọi lộn số chứ!?
Không thể nào, số của thầy ấy, dù có nhắm mắt lại mình cũng có thể bấm được, nhưng nói thật, không phải là mình gọi lộn số đâu. Hạ Hi Tuyền vội vàng lấy điện thoại di động ra, mở lại Lịch sử cuộc gọi.
Ah . h . . . Hạ Hi Tuyền bưng mặt hét to một tiếng: Đúng là bấm sai số rồi . . . Ôi! Làm sao đây? Hạ Hi Tuyền điên cuồng đấm cái bàn.
Lãnh Tuyết bình tĩnh liếc cô một cái: Tốt nhất cậu nhanh thay quần áo đi đi, đừng có ở đây mà kêu ca.
Hạ Hi Tuyền vẻ mặt đau khổ thay quần áo, ủ