Hạ Hi Tuyền ở bên trong cửa đợi rất lâu mà chưa nghe thấy tiếng động, đang âm thầm buồn bực sao còn chưa lên nữa vậy?!
Ai ngờ, không đợi Hạ Hi Tuyền phục hồi tinh thần lại, cũng đã bị Phương Minh Vĩ lặng yên không tiếng động mở cửa đi vào rồi ôm trọn trong lòng.
Ah h h . . . ưhm . . . Tiếng thét chói tai của Hạ Hi Tuyền mới vừa cất lên đã bị Phương Minh Vĩ hôn.
Triền miên . . .
Cho đến khi hai người đều không thở nổi nữa, Phương Minh Vĩ mới thỏa mãn buông cô ra. Phương Minh Vĩ nhìn người phụ nữ mảnh mai trước mặt, lại ôm chặt cô vào lòng.
Một lúc lâu, Hạ Hi Tuyền mới bình ổn lại, đập cho Phương Minh Vĩ một cái: Phương Minh Vĩ! Anh buông em ra.
Không buông, hồi nãy có ai định dọa anh kia mà, hửm . . .
Ai mà dọa anh chứ, anh dọa em thì có . . . Hạ Hi Tuyền nũng nịu kêu.
Ha ha . . . Phương Minh Vĩ cười hả hê lên tiếng: Đồ xấu xa, trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Ah . . . Hạ Hi Tuyền hét lên một tiếng, nhéo lên eo của Phương Minh Vĩ.
Aizz . . . aizz . . ., cô giáo Hạ xin tha mạng! Phương Minh Vĩ luôn miệng cầu xin tha thứ, Hạ Hi Tuyền mới buông tay: Bật đèn!
Lúc này, Phương Minh Vĩ mới buông cô ra bật đèn lên, liền nhìn thấy đồ ăn trên bàn, nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, không nhịn được lại ôm vào lòng hôn một cái: Cám ơn . . . bà xã!
Hạ Hi Tuyền ngửa đầu mỉm cười nhìn anh, khẽ lắc đầu: Không cần cảm ơn.
Phương Minh Vĩ kéo Hạ Hi Tuyền đi vào phòng vệ sinh: Rửa tay, ăn cơm.
Trong phòng vệ sinh, Phương Minh Vĩ vòng ôm Hạ Hi Tuyền, hai người bốn tay đan cài, dòng nước lẳng lặng chảy xuống tay bắn ra đầy bọt nước, sau thời gian xa cách hai người gặp lại hình như vô cùng hưởng thụ giây phút này.
Nhìn người phụ nữ trong gương cười yếu ớt rúc vào trong ngực anh, Phương Minh Vĩ có cảm giác rất muốn kéo dài mãi phút giây này. Trong lòng cũng vô cùng cảm ơn ông trời vẫn còn chiếu cố anh, để cho anh và cô được gặp nhau thêm lần nữa, cũng cảm ơn cô vẫn ở đây chờ.
Phương Minh Vĩ, cám ơn anh! Bỗng Hạ Hi Tuyền lên tiếng.
Cám ơn anh cái gì? Phương Minh Vĩ không hiểu, hỏi.
Cám ơn anh, vẫn ở đây chờ em. Hạ Hi Tuyền nhìn vào mắt anh, nói nghiêm túc.
Phương Minh Vĩ tắt vòi nước, lấy khăn lông lau khô tay cho Hạ Hi Tuyền. Xoay người cô lại, hai người mặt đối mặt đứng ngay ngắn: Không cần cám ơn, bởi vì chúng ta đều đang đợi lẫn nhau.
Hạ Hi Tuyền nghe vậy cười một tiếng, gật đầu: Ừ, đi ăn cơm, nếm thử tay nghề nấu nướng của em xem sao. Lần trước, nhất định là anh ăn đồ ăn chẳng có cảm giác gì.
Aizz . . . Cô giáo Hạ thật là khéo hiểu lòng người đấy. Chính xác, đêm hôm đó Phương Minh Vĩ đúng là chẳng cảm nhận được gì.
Trên bàn ăn, Hạ Hi Tuyền không ngừng gắp thức ăn cho Phương Minh Vĩ. Mà Phương Minh Vĩ thì món gì không từ chối, gắp cho anh cái gì thì ăn hết cái đó. Cuối cùng đương nhiên là sạch sẽ rồi, Hạ Hi Tuyền thì không ngừng kêu: Ôi . . ., Phương Minh Vĩ! Như anh vậy sẽ bể bụng đấy.
Phương Minh Vĩ cười ha ha: Không sao cả, đừng lo lắng, đây có bao nhiêu chứ, anh đã từng ăn đồ ăn còn nhiều hơn so với thế này nữa đấy.
Tham ăn . . .!!! Hạ Hi Tuyền nói.
Phương Minh Vĩ buông chén đũa xuống, cầm khăn giấy lau miệng: Được rồi, cơm ăn ngon lắm, chén để anh rửa cho. Bây giờ, cô giáo Hạ cô có thể nói một chút không?
Nói chuyện gì? Hạ Hi Tuyền giả bộ ngu.
Nói chuyện gì ấy à? Nói xem sao hôm nay em tới mà không báo tiếng nào vậy?
Hừ . . . không phải là anh cúp điện thoại trước sao!
Cái gì mà anh cúp điện thoại trước chứ, anh nói là trước khi xuất phát sao em không báo cho anh một tiếng, nếu anh không ở đây thì sao!
Nếu anh không ở đây thì em tự nấu cơm tự em ăn chứ sao. Hạ Hi Tuyền nghịch chiếc đũa trong tay, giọng buồn bực, nói.
Cái gì gọi là anh không ở đây thì em tự nấu cơm tự em ăn? Cô giáo Hạ! Em nghiêm túc một chút . . . Còn nữa, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, lúc lái xe không cần nghe điện thoại, em đã già rồi hay sao mà không nhớ được vậy.
Bây giờ thì nhớ rồi . . . Hạ Hi Tuyền