Với Em Đều Là Sủng Nịch (NP)

Chương 9: Gần Trong Gang Tấc

Trước Sau

break

Chiếc xe dừng lại trước cửa chính của tòa cao ốc Thẩm Thinh.

 

Trợ lý vội vàng bước xuống, vòng sang mở cửa xe, nhưng trước khi kịp lên tiếng, Hướng Thần Hy đã tự mình bước ra.

 

Khoảnh khắc anh xuất hiện, không khí như chùng xuống.

 

Những nhân viên nữ vừa bước vào sảnh chính vô thức sững người, ánh mắt ngập tràn si mê, nhưng chẳng ai dám nhìn thẳng quá lâu. Một số người thậm chí còn nín thở, chỉ sợ một cái chớp mắt cũng khiến họ bỏ lỡ khoảnh khắc đầy uy nghi này.

 

Không cần lên tiếng.

 

Không cần làm gì cả.

 

Chỉ riêng sự tồn tại của Hướng Thần Hy đã đủ khiến cả không gian xung quanh lu mờ.

 

Anh sải những bước chân mạnh mẽ, dứt khoát tiến vào sảnh chính của tòa cao ốc Thẩm Thinh. Sự xuất hiện của anh tựa một cơn gió lạnh giữa mùa hè, khiến bầu không khí bỗng chốc yên ắng. Như thể tất cả đều vô thức nín thở, sợ rằng dù chỉ một tiếng động nhỏ cũng sẽ phá vỡ sự uy nghiêm ấy.

 

Quầy lễ tân nằm ngay vị trí trung tâm — nơi mọi ánh nhìn đều dễ dàng hướng đến.

 

Mễ Tình, nhân viên lễ tân lâu năm của tập đoàn, vừa thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc từ xa, lập tức đứng thẳng, nở một nụ cười chuyên nghiệp nhất: “Chào buổi sáng, phó chủ tịch!”

 

Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng trong từng chữ vẫn không giấu được sự kính nể.

 

Hướng Thần Hy lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, giọng nói trầm thấp vang lên như gió lướt nhẹ trên mặt nước, bình lặng, không gợn sóng.

 

Anh bước đi, hướng về thang máy chuyên dụng để lên phòng làm việc như thường lệ.

 

Nhưng đúng lúc đó, Mễ Tình bỗng có chút do dự, rồi vội vàng gọi: “Thưa phó chủ tịch…”

 

Bước chân anh khựng lại.

 

Anh hơi quay đầu, ánh mắt sắc bén quét qua cô như muốn hỏi: Chuyện gì?

 

Bị cản đường khiến anh thoáng mất kiên nhẫn.

 

Mễ Tình hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh trước áp lực vô hình mà người đàn ông này tỏa ra. Giọng cô hơi e dè: “Vừa rồi… trước khi phó chủ tịch đến, có một cô gái đã đến tìm chủ tịch đó ạ.”

 

Đôi mắt Hướng Thần Hy trầm xuống, nhưng biểu cảm vẫn không hề thay đổi: “Sau đó thì sao?”

 

Mễ Tình nuốt khẽ, cảm giác khí thế của anh càng trở nên lạnh lẽo.

 

Cô không dám chậm trễ, vội vàng nói tiếp: “Dường như cô ấy có chuyện rất quan trọng muốn gặp riêng chủ tịch. Tôi thấy dáng vẻ cô ấy rất khẩn thiết.”

 

Ngón tay thon dài của Hướng Thần Hy khẽ gõ lên mặt đồng hồ, động tác vô thức nhưng lại đầy tính áp bách.

 

Một cô gái?

 

Tìm Hướng Nhật Trần?

 

Hướng Thần Hy khẽ rũ mắt, vẻ mặt dửng dưng, không tỏ ra quá quan tâm.

 

Nhưng ngay khi Mễ Tình nói tiếp, ánh mắt anh khẽ lay động.

 

“Đáng nói hơn, trên người cô bé đó vẫn còn mặc đồng phục học sinh, thưa phó chủ tịch.”

 

Không khí chợt trở nên tĩnh lặng.

 

Lần này, Hướng Thần Hy mới thực sự nhìn thẳng vào Mễ Tình. Đôi mắt anh thâm trầm, giọng điệu thấp thoáng vài phần châm biếm: “Học sinh?”

 

Mễ Tình gật đầu chắc nịch: “Dạ vâng. Nhìn qua có vẻ còn rất trẻ, tôi đoán cô bé chỉ mới là học sinh cấp ba thôi ạ.”

 

Hướng Thần Hy khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy không hề có ý cười thực sự.

 

Cô bé này rốt cuộc là ai?

 

Hướng Nhật Trần từ khi nào lại có liên quan đến một nữ sinh cấp ba? Hay là anh ta đã…

 

Khóe môi Hướng Thần Hy khẽ nhếch lên, nhưng trong ánh mắt lại chỉ có sự lạnh lẽo.

 

Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo ý cười châm biếm: “Bao nuôi một cô gái nhỏ chăng? Hướng Nhật Trần cũng thật biết cách tìm kiếm thú vui đấy.”

 

Mễ Tình thoáng giật mình trước giọng điệu cay nghiệt của anh, nhưng không dám lên tiếng.

 

Hướng Thần Hy chậm rãi chỉnh lại cổ tay áo sơ mi, từng động tác thong dong, nhưng lại toát lên vẻ sắc bén khó đoán: “Cô ta đến tận tập đoàn tìm anh ta, chẳng lẽ là kết quả của một mối quan hệ mờ ám nào đó?” Anh nhàn nhạt tiếp lời, ngữ điệu vừa nhẹ nhàng vừa mang đầy sự khinh miệt: “Hay là… anh ta vẫn chưa giải quyết tốt hậu quả của mình?”

 

Mễ Tình nuốt khẽ, cảm thấy lời nói của anh quá mức tuyệt tình.

 

Cô hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: “Thật ra… tôi cảm thấy cô bé đó không giống loại người như vậy. Thoạt nhìn trông rất có vẻ là một đứa trẻ ngoan đó ạ.”

 

Hướng Thần Hy bật cười, nhưng nụ cười ấy lại đầy vẻ giễu cợt.

 

“Ngoan ngoãn?” Anh nhấn mạnh hai chữ đó, đôi mắt sắc bén hơn vài phần: “Hy vọng là vậy.”

 

Nói rồi, anh chán ngán xoay người, không muốn quan tâm thêm nữa.

 

Ngay lúc đó, giọng nói của Mễ Tình vang lên từ phía sau: “Phó chủ tịch, tôi biết anh không thích nghe chuyện này, nhưng tôi thật sự không muốn anh tiếp tục hiểu lầm chủ tịch, cũng như mối quan hệ giữa hai người. Bởi vì… tôi tin rằng chủ tịch không phải loại người như vậy.”

 

Bước chân anh hơi khựng lại, nhưng vẫn không quay đầu.

 

Mễ Tình thấy vậy, cắn môi, giọng nói dần trở nên gấp gáp hơn: “Thật ra, tôi cũng từng lo sợ chủ tịch sẽ phạm sai lầm. Nhưng cô bé đó… thật sự là một người rất ngoan, được giáo dưỡng rất tốt.”

 

Hướng Thần Hy đứng yên, không rõ vì sao mình lại chịu nghe những lời có phần sáo rỗng này của cô. Ánh mắt anh trở nên thâm trầm hơn bao giờ hết.

 

Ngoan ngoãn? Có giáo dục?

 

Anh chưa bao giờ tin vào những lời đánh giá hời hợt về một người xa lạ. Nhưng kỳ lạ thay, lời của Mễ Tình lại khiến anh dao động đôi chút.

 

Là do cô ấy suy nghĩ quá đơn giản, hay vốn dĩ cô ấy là một người đơn giản?

 

Thật vô vị.

 

Anh im lặng, không đưa ra bất kỳ phản ứng nào.

 

Mễ Tình thấy vậy, khẽ hít sâu, ánh mắt kiên định nhưng trong lòng vẫn chất chứa lo âu. Cô chậm rãi nói tiếp: “Phó chủ tịch, tôi biết mình không có tư cách xen vào chuyện của anh và chủ tịch. Nhưng tôi hy vọng… anh có thể nghe tôi nói một chút.”

 

Cô dừng lại vài giây, rồi tiếp tục: “Thú thật, khi để cô bé đó gặp chủ tịch, tôi cũng rất lo lắng. Tôi lo rằng con bé chỉ đang đóng kịch, hoặc tệ hơn… là người của tập đoàn đối thủ cài vào. Nhưng khi nghe con bé nói rằng mình đến để tìm anh trai — cũng chính là chủ tịch — tôi không thể suy nghĩ nhiều hơn nữa.”

 

Mễ Tình cắn môi, giọng nói có phần gấp gáp: “Phó chủ tịch, tôi biết mình nông nổi, cũng biết bản thân cảm tính. Nếu như tôi phạm sai lầm, gây hại đến tập đoàn, anh nhất định sẽ không tha cho tôi. Nhưng mà…”

 

Hướng Thần Hy vốn không có nhiều kiên nhẫn, anh rất bận. Nhưng ngay khi nghe hai chữ “anh trai” từ miệng Mễ Tình, anh bỗng sững người.

 

Tâm trí anh như bị một tia sét giáng xuống, những mảnh ghép rời rạc trong đầu dần hợp lại, tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh.

 

Anh đột ngột quay phắt lại, ánh mắt sắc bén xuyên thấu Mễ Tình. Giọng nói trầm thấp nhưng đầy gấp gáp: “Tìm anh trai? Cô có ý gì?”

 

Mễ Tình thoáng giật mình trước phản ứng mạnh mẽ của anh, trong lòng dâng lên một tia hoảng hốt. Cô ấp úng: “Dạ là...”

 

“Nói, con bé đó tên gì?” Hướng Thần Hy gần như siết chặt nắm tay, cố gắng ép bản thân giữ bình tĩnh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc