Thức ăn?
Đúng rồi.
Hôm nay là sinh nhật anh.
Vậy mà cô lại...
Tiểu Như quay đầu nhìn bàn ăn vẫn còn nguyên vẹn, gương mặt lộ rõ vẻ áy náy: “Anh...”
“Không sao!” Anh biết cô định nói gì, nhưng không đợi cô lên tiếng, anh đã chặn trước. “Thế nào? Ngủ nhiều như vậy có thấy mệt không? Có cần anh xin phép cho em nghỉ học hôm nay không?”
Giọng anh thoáng chút quan tâm, nhưng lại cố tỏ vẻ thản nhiên.
Tiểu Như lắc đầu: “Không đâu ạ, em vẫn ổn, không cần phải nghỉ học đâu. Ngược lại, em muốn cùng anh mừng sinh nhật, muốn ăn món anh nấu, và muốn nói với anh... sinh nhật vui vẻ.”
Câu trả lời đơn giản nhưng lại khiến trái tim Lý Ân Hạo mềm đi vài phần.
Anh vừa định nói gì đó thì—
“Chủ tịch, tôi vẫn còn đứng đây đấy ạ!” Giọng nói đầy oan ức của Thẩm Quân Thành vang lên từ phía cửa.
Lý Ân Hạo: “...”
Tiểu Như giật mình, lúc này mới nhận ra trong phòng vẫn còn một người khác.
Cô quay sang nhìn.
Là Thẩm Quân Thành.
Anh ta đứng quay lưng lại, dáng vẻ cứng ngắc như thể bị ép phải nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt.
Cô hơi nghiêng đầu, thắc mắc: “Này Kelvin, sao anh lại đứng đó vậy chứ?”
Thẩm Quân Thành lập tức quay lại, cười trừ: “À... không có gì đâu! Ha ha, tôi chỉ là...”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt sắc bén của Lý Ân Hạo đã quét tới, mang theo một sự cảnh cáo ngầm.
Thẩm Quân Thành ngay lập tức ngậm miệng, quyết định giữ lại cái mạng nhỏ của mình.
Nhưng không cam tâm, anh vẫn cố ho khan một tiếng rồi nghiêm túc nói: “Chủ tịch, cuộc hẹn với ông Cố diễn ra lúc chín giờ hôm nay tại nhà hàng Lạc Tâm. Tôi chỉ muốn nhắc anh, đừng đến trễ.”
Lý Ân Hạo nhíu mày.
Tên ngốc này thật phiền!
Anh đứng dậy, chỉnh lại cổ tay áo, giọng điệu không mấy vui vẻ: “Tôi biết rồi, cậu mau ra ngoài đi.”
Thẩm Quân Thành: “...”
Tiểu Như thấy anh lạnh lùng đuổi Thẩm Quân Thành đi, không khỏi thắc mắc: “Sao anh không để anh ấy ở lại mừng sinh nhật cùng chúng ta vậy ạ?”
Lý Ân Hạo khựng lại, ánh mắt tối đi vài phần.
Cùng mừng sinh nhật? Với cái tên phiền phức đó ư?
Anh liếc nhìn cô, giọng điệu bất lực: “Em thật sự muốn giữ cậu ta lại?”
Tiểu Như chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ: “Dạ phải đó. Em cảm thấy đông người thì sẽ vui hơn, anh có cảm thấy như vậy không?”
Lý Ân Hạo: “...”
Anh không thể tin được.
Hôm nay là sinh nhật anh, vậy mà cô lại muốn rủ một kẻ khác ở lại cùng?!
Còn chưa kịp phản bác, Thẩm Quân Thành – người vừa bị đuổi – đã quay ngoắt lại, ánh mắt sáng rực như vớ được cơ hội trời ban: “Đúng! Đúng vậy! Tôi cũng nghĩ vậy a! Chủ tịch à, chi bằng chúng ta cùng nhau ăn mừng đi được không?”
Lý Ân Hạo siết chặt nắm tay, cảm giác huyết áp sắp tăng vọt.
Tên này... thật sự muốn chọc tức anh sao?!
Anh hít sâu một hơi, kiềm chế cảm giác muốn đá bay cậu ta ra ngoài lần nữa.
---------------
Ở một diễn biến khác.
Chiếc Maybach đen bóng lướt êm trên con đường phồn hoa, thẳng hướng đến tòa cao ốc Thẩm Thinh.
Bên trong xe, Hướng Thần Hy ngồi vững chãi trên ghế sau, đôi chân vắt chéo đầy tùy ý nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm. Một tay anh đặt hờ trên đầu gối, tay còn lại kẹp nhẹ tập tài liệu, đôi mắt sâu thẳm như biển lặng lẽ lướt qua từng con chữ, không chút vội vàng nhưng lại mang theo áp lực vô hình.
Ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa kính, hắt lên đường nét cương nghị của anh, làm nổi bật sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng và ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao. Dưới lớp ánh sáng dịu nhẹ, thần thái anh lại càng thêm lạnh lùng, cao quý, như một vị đế vương nắm trong tay quyền lực tối thượng.
Hôm nay, anh khoác lên mình bộ vest đen được cắt may tỉ mỉ, phom dáng tinh tế ôm trọn phần vai rộng và tôn lên thân hình cao lớn, vững chãi. Lớp sơ mi trắng bên trong càng làm bật lên nét mạnh mẽ, cổ tay áo cài khuy mạ bạc phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng nhưng không kém phần sắc sảo.
Cà vạt xám đậm được thắt ngay ngắn, không một nếp gấp dư thừa. Đôi giày da đen bóng loáng, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt trên sàn xe, tựa như từng chi tiết trên người anh đều được tính toán đến mức hoàn mỹ.
Ngay cả khi im lặng, khí chất của anh vẫn trầm ổn, tỏa ra sự áp đảo vô hình khiến người khác không tự chủ mà dè chừng.
────୨ৎ────────
Bác Trương lái xe chậm rãi trên con đường quen thuộc, gương mặt hiền hậu của ông không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.
Trong khi đó, Tiểu Như ngồi yên ở ghế sau, ánh mắt vô định dõi theo khung cảnh ngoài cửa kính.
Cô nhìn hết nơi này đến nơi khác. Quan sát từng ngóc ngách thành phố, sau đó khẽ thở dài một hơi.
Đột nhiên, cô cảm thấy thành phố mà cô đang sống hiện nay, xa lạ đến mức khó nắm bắt.
Bác Trương liếc nhìn gương chiếu hậu, bắt gặp vẻ trầm ngâm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Như. Ông mỉm cười hiền lành, giọng nói mang theo sự quan tâm: “Tiểu thư, cô đang lo lắng đại thiếu gia biết cô đến tìm cậu Hướng sẽ phạt cô đấy à?”
Tiểu Như chớp mắt, chậm rãi quay lại nhìn ông. Ánh mắt cô mông lung, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó rất sâu xa.
Một lát sau, cô khẽ thở dài, giọng nói pha lẫn chút bất lực: “Cháu cũng không biết nữa. Cháu chỉ cảm thấy… có một chút bất an.”
Bác Trương bật cười nhẹ, trong đôi mắt già dặn tràn đầy sự thấu hiểu. Ông gật gù, giọng điệu trấn an: “Cô đừng quá lo lắng. Chuyện này tôi sẽ không nói lại với đại thiếu gia đâu, cô cứ thoải mái mà đến tìm cậu Hướng. Dù sao hai người cũng đã lâu không gặp, ai lại nỡ trách phạt cô chứ!”
Tiểu Như nghe vậy, đáy mắt xẹt qua một tia do dự.
Cô cắn nhẹ môi, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Cô muốn tin lời bác Trương, nhưng—
Cô lắc đầu, ánh mắt có chút trốn tránh: “Bác không biết đâu, chuyện mà cháu làm sắp tới đây, nó không chỉ là—”
Bác Trương nhướng mày, nét mặt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên. Ông vừa lái xe, vừa nhẹ giọng hỏi: “Lẽ nào cô không đơn giản chỉ là muốn đến thăm cậu Hướng?”
Tiểu Như lập tức sững người. Nhìn vào ánh mắt như nhìn thấu lòng người của bác Trương, cô vội quay mặt đi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay vô thức siết chặt vạt váy.
“Dạ không, không có gì hết! Bác cứ lái xe đi ạ!” Giọng cô hơi cao hơn bình thường, mang theo chút gấp gáp, như thể sợ bị vạch trần.
Bác Trương nhìn cô qua gương chiếu hậu, đôi mắt ẩn chứa ý cười nhưng không nói gì thêm.