“Nói, con bé đó tên gì?” Hướng Thần Hy gần như siết chặt nắm tay, cố gắng ép bản thân giữ bình tĩnh.
Mễ Tình không rõ lý do vì sao anh lại phản ứng dữ dội như vậy, cô căng thẳng nuốt khan, vội đáp: “Tôi... tôi không hỏi qua.” Rồi cô tiếp tục: “Nhưng... tôi có xem qua ảnh chụp của con bé và chủ tịch...”
Hướng Thần Hy nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống. Ánh mắt anh sắc bén như lưỡi dao, mang theo cơn giận dữ âm ỉ đang dâng trào: “Nói trọng điểm.”
Mễ Tình run run, không dám kéo dài thêm một giây nào nữa: “Cô... cô bé đó đã cho tôi xem ảnh chụp chung với chủ tịch. Bức ảnh được chụp cách đây hai năm, trong buổi lễ tổng kết của trường X. Khi đó, anh ấy đã cùng con bé...”
Hai năm.
Hướng Thần Hy chỉ kịp nắm bắt lấy thông tin đó.
Bàn tay anh siết chặt, các khớp ngón tay trắng bệch. Một dự cảm mãnh liệt trào dâng, khiến anh không thể đứng yên thêm dù chỉ một giây.
Không để Mễ Tình kịp phản ứng, anh xoay người, sải bước rời đi. Từng bước chân dứt khoát, mang theo sự gấp gáp không thể che giấu. Như thể chỉ cần chậm một nhịp, người anh tìm kiếm bấy lâu nay sẽ lại biến mất khỏi tầm mắt lần nữa.
Phó Ân vừa mới đỗ xe, còn chưa kịp ổn định hơi thở đã thấy bóng lưng ông chủ mình vội vã rời đi.
Anh khẽ nhíu mày, trong lòng đầy thắc mắc.
Hướng Thần Hy trước nay luôn giữ phong thái ung dung, trầm ổn, chưa từng có dáng vẻ gấp gáp, nôn nóng như vậy.
Rốt cuộc là chuyện gì quan trọng đến mức có thể khiến anh ta mất bình tĩnh?
Không chần chừ thêm, Phó Ân lập tức cầm theo cặp táp, sải bước đến quầy lễ tân. Ở đó, Mễ Tình vẫn đang đứng với vẻ mặt bối rối.
“Nè, Mễ Tình, phó chủ tịch vừa rồi bị sao vậy?”
Mễ Tình giật mình, quay sang nhìn Phó Ân, ánh mắt vẫn chưa hết ngỡ ngàng.
Cô mím môi, còn chưa biết phải giải thích thế nào.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phó Ân, cô cũng không giấu giếm nữa, chỉ hạ giọng nói: “Tôi cũng không biết nên nói với anh thế nào nữa. Tóm lại là, sau khi nghe tôi nhắc đến cô gái đến tìm chủ tịch, phó chủ tịch liền vội vã rời đi như vậy.”
“Cô bé?” Phó Ân càng nghe càng khó hiểu.
“Ừm.” Mễ Tình gật đầu: “Cô bé đó có cho tôi xem ảnh chụp cùng chủ tịch, còn nói là em gái anh ấy. Phó chủ tịch sau khi nghe tôi nhắc đến bức ảnh liền có phản ứng như vậy.”
Em gái?
Phó Ân sững người trong vài giây.
Hướng Nhật Trần chỉ có một cô em gái là Hướng Tổ Hân, hiện đang du học ở Paris. Không có lý nào cô ấy lại xuất hiện ở đây.
Mễ Tình cũng không thể nào không biết mặt cô ấy.
Khoan đã…
Nếu đúng như anh nghĩ…
Không lẽ…
Phó Ân lập tức siết chặt cặp táp, sắc mặt trầm xuống: “Là cô ấy!”
---------------
Khu vực chờ thang máy – Tập đoàn Thẩm Thinh.
Gần đến giờ cao điểm, khu vực thang máy chật kín người. Nhân viên ra vào tấp nập, ai nấy đều vội vã với công việc của mình.
Tiểu Như đứng ở hành lang, bàn tay nhỏ siết chặt dây đeo balo.
Đây là lần đầu tiên sau hai năm cô chủ động tìm đến Hướng Nhật Trần, trong lòng không tránh khỏi thấp thỏm.
Một tiếng “ting” vang lên, cánh cửa thang máy trước mặt chậm rãi mở ra. Nhưng trước khi cô kịp bước vào, một nhóm nhân viên từ phía sau đã nhanh chóng chen lên.
“Xin lỗi, lát nữa tôi còn có cuộc họp rất quan trọng trên tầng, để tôi lên trước nhé?”
“Cho tôi vào với, tôi sắp trễ mất rồi!”
“Làm ơn chờ tôi một chút!”
“...”
Không ai để ý đến cô gái nhỏ nhắn đang bị đẩy sang một bên.
Tiểu Như mím môi, vốn dĩ cô có thể lên trước, nhưng thấy ai cũng gấp gáp, cô lại theo bản năng lùi lại, nhường bọn họ đi trước.
Cửa thang máy đóng lại.
Cô khẽ thở ra, ngẩng đầu nhìn bảng điện tử hiển thị số tầng đang thay đổi liên tục. Trong lòng bỗng có một trận đấu tranh nhỏ.
Cô đã chuẩn bị tinh thần đến gặp anh, nhưng nhìn sự nhộn nhịp này, cô lại hơi lo lắng.
Cô có nên vào không?
Lỡ như… Hướng Nhật Trần không muốn gặp mặt cô thì sao?
Tiểu Như cắn môi, tự nhắc mình không được suy nghĩ lung tung. Nhưng khi một chiếc thang máy khác “ting” một tiếng mở ra, cô theo bản năng nhấc chân lên, rồi lại khựng lại.
“Thang máy đến rồi, nhanh lên đi!” Một nhân viên nữ giục bạn mình.
Xung quanh vẫn vô cùng bận rộn, vội vã, chẳng ai để ý đến cô gái nhỏ đang do dự đứng đó.
Tiểu Như mím môi, bàn tay siết chặt dây đeo balo. Cô có thể đi vào, nhưng lại cảm thấy bản thân đang chiếm chỗ của họ.
Cuối cùng, cô lại lùi ra sau một chút: “Chị cứ đi trước đi ạ.”
Lần thứ hai, cô lại nhường.
Cửa thang máy khép lại.
Tiểu Như cúi đầu, nhìn đôi giày Mary Jane màu kem của mình in trên nền đá cẩm thạch bóng loáng. Bản thân cô biết, nhường là một cái cớ, thật ra tong thâm tâm, cô vẫn còn rất sợ — sợ khoảnh khắc đối diện với Hướng Nhật Trần, sợ anh sẽ không chú ý cô.
Lần đầu tiên, cô do dự.
Lần thứ hai, cô vẫn không can đảm bước vào.
Cô vừa muốn biết kết quả, vừa lo kết quả không tốt đẹp.
Nhưng... nếu cô mãi do dự, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được câu trả lời.
Nghĩ đến đây, cô hít một hơi thật sâu. Cô đã quyết định rồi. Cô sẽ không nhút nhát nữa.
Tiểu Như nắm chặt tay, ánh mắt thoáng lóe lên sự kiên định. Lần này, dù có đông người đến đâu, cô cũng sẽ không nhường nữa!
Cô tiến lên một bước, chuẩn bị đợi lượt thang máy tiếp theo thì—
Reng—
Điện thoại bất ngờ rung lên trong túi áo.
Tiểu Như giật mình, vội lấy ra xem. Trên màn hình hiện lên cái tên quen thuộc: Bạch Nhã Hân — Cô bạn thân phiền phức nhất quả đất của cô.
Tiểu Như nhíu mày, không rõ vì sao nàng ta gọi mình vào lúc này, theo quán tính liền đặt tay lên nút nghe. Nhưng ngay khoảnh khắc cô ấn nhận cuộc gọi, một nhóm nhân viên khác vừa vặn ào tới, tranh thủ lúc cửa thang máy vừa mở ra mà chen vào.
Cô lại bị đẩy ra ngoài một lần nữa.
Tiểu Như còn chưa kịp phản ứng, cửa thang máy khép lại.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói lanh lảnh của Bạch Nhã Hân vang lên: “Nè bạn hiền, cậu đang ở đâu vậy? Mọi thứ đều ổn chứ?”
Tiểu Như suýt nữa thì chửi thề.
Ổn? Không ổn một chút nào!
Đây là lần thứ ba cô bỏ lỡ thang máy rồi đấy!
Chuyện này nếu kể với Bạch Nhã Hân, nói không chừng nàng ta sẽ cười rớt răng mất!
Hít sâu một hơi để kiềm chế cơn giận, Tiểu Như đưa điện thoại lên tai, tìm đại một lý do chữa cháy: “Bởi vì trên đường đi bị kẹt xe, cho nên vẫn chưa đến nơi được.”
“Có thật không? Hay là anh họ gì đó của cậu không chịu gặp cậu vậy?”
Tiểu Như cứng đờ, làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể: “Làm gì có chứ! Do đường bị kẹt xe nghiêm trọng, cho nên vẫn chưa đến được thôi.”