“Oh? Là đoạn đường nào đấy? Tại sao lại yên tĩnh vậy nhỉ?”
Tiểu Như chớp chớp mắt mấy cái, cố gắng giữ bình tĩnh: “Đúng lúc xe tớ đi có thể chống được tiếng ồn, cho nên cậu không nghe thấy bên ngoài ồn ào thế nào đâu.”
Bạch Nhã Hân im lặng, dường như đang suy xét lại lời của cô gái nào đó.
“...”
Tiểu Như tạm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lờ đi, chuyển sang chủ đề khác: “Đúng rồi Nhã Hân, chuyện mà tớ nhờ cậu nói với thầy Giản, thầy ấy đồng ý mà đúng không?”
“Chuyện này thì cậu cứ an tâm, đích thân bổn tiểu thư ra tay thì phải khác biệt rồi. Chỉ là...”
Tiểu Như nheo mắt, cảm thấy có điều gì đó không ổn: “Chỉ là cái gì?”
Bạch Nhã Hân dừng lại một chút, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Chỉ là nếu cậu còn không mau lên, đừng nói một tiết, lần sau nếu có muốn thương lượng, e là sẽ không dễ dàng vậy đâu.”
Tiểu Như ngớ ra, trong lòng lo lắng: Nguy rồi!
Lần trước cô tự ý bỏ tiết đã bị ông ghim rồi, lần này nếu như còn đến trễ, đừng nói đến Bạch Nhã Hân giúp cô đi năn nỉ, cô thấy kể cả Lý Ân Hạo đích thân ra mặt cũng chưa chắc cứu được cô nữa là...
“Sao hả? Có cần bổn tiểu thư giúp đỡ kéo dài thời gian không?”
Tiểu Như chớp mắt, vừa vui mừng vừa không tin: “Được không đấy?”
“Tất nhiên là được. Nhưng mà chuyện này liên quan đến mặt mũi của bổn tiểu thư, bổn tiểu thư cần có thứ gì đó để khích lệ tinh thần.”
Tiểu Như hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận đang dâng lên. Cô muốn mắng Bạch Nhã Hân thừa nước đục thả câu, nhưng nghĩ đến việc mình có nguy cơ đến lớp trễ, mà hiện nay chỉ có một mình nàng ta có thể giúp đỡ cô, liền cắn răng chịu đựng.
Tiểu Như mềm giọng cầu xin: “Được rồi, được rồi! Bạch tiểu thư, Nhã Hân tỷ tỷ, làm ơn làm phước, giúp tớ nói vài lời tốt đẹp với thầy Giản đi nha. Đừng để thầy ấy ghi sổ tớ nữa, có được không?”
Bạch Nhã Hân bên kia cười khanh khách, giọng điệu đầy đắc ý: “Ồ! Vậy thử nói bổn tiểu thư nghe xem, ai mới là người đáng kính nhất? Ai mới là người có tấm lòng bao dung, rộng rãi nhất đây hả?”
Tiểu Như nghẹn lại, không biết phải trả lời sao. Cô trợn mắt, tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể vứt điện thoại đi. Nhưng bây giờ cô đang có việc cần nhờ vả, nên đành nhịn!
Hít một hơi thật sâu, Tiểu Như buộc mình nuốt xuống cơn giận, nhỏ giọng lấy lòng: “Là Bạch đại tiểu thư, Nhã Hân tỷ tỷ! Người là người rộng lượng, xinh đẹp, lại tốt bụng, thông minh hơn người! Xin tỷ thương xót kẻ thấp cổ bé họng này, ra tay cứu giúp a!”
Bạch Nhã Hân “hừ” một tiếng, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng là tâm trạng vô cùng đắc ý: “Xem như ngươi có thành ý. Nhưng mà… chỉ bấy nhiêu thôi thì chưa đủ.”
Tiểu Như có cảm giác như vừa bị một cái búa đập trúng đầu. Mà người ra tay là Bạch Nhã Hân: “Vậy… vậy Bạch tiểu thư còn muốn gì nữa a?”
Bạch Nhã Hân cười khẩy, giọng điệu thỏa mãn: “Dễ lắm, khao tao trà sữa ba ngày!”
Tiểu Như bất giác bật cười khổ: “Cái gì?”
“Không thì thôi. Nhân tiện để tớ đi nói với anh Young, là có người sáng nay lại đến trễ tiết của thầy Giản nhé.”
Tiểu Như nheo mày, không còn sức chịu đựng, đành ngậm ngùi nói: “Được được được! Ba ngày thì ba ngày!”
Tiếng cô nói ra có chút luyến tiếc, nhưng đành nhẫn nhịn. Dù sao ba ngày trà sữa cũng còn đỡ hơn để anh biết được cô đến muộn, cô có thể chịu được.
Bên kia đầu dây, Bạch Nhã Hân cười tít mắt, vô cùng hài lòng: “Quả nhiên là người có thể nhịn được tức, thật đáng yêu làm sao!”
Tiểu Như không thể nhịn được, suýt nữa thì hét lên nhưng vội kiềm lại được: “Gì chứ?”
“Đùa với cậu thôi. Tao thương cậu không hết, lý do gì lại ép cậu kia chứ. Chỉ là...”
Tiểu Như thở dài trong lòng: “Lại muốn gì nữa đây?”
Bạch Nhã Hân cười ngọt ngào, nhưng lại làm Tiểu Như có cảm giác lạnh gáy: “Không uống trà sữa ba ngày, mà là dẫn tớ đi ăn gà rán ba ngày có được không?”
Tiểu Như nghe thấy câu này, chỉ biết ngây ra, không thể tin nổi: “Hả?”
Bạch Nhã Hân tiếp tục nói, giọng điệu vô cùng thích thú: “Thì là... gà rán ở nhà hàng Lạc Tâm đó mà. Ông chủ ở đó vừa đẹp trai, lại còn rất trẻ, nếu được... có cậu đi chung với tớ vẫn tốt hơn...”
Tiểu Như trợn mắt, không thể tin vào những gì vừa nghe được. Bạch Nhã Hân muốn lấy cô làm bình phong để có cớ ngắm trai?
Mà khoan đã—
Tiểu Như hơi khựng lại một chút, khẽ xoa cằm suy nghĩ.
Nhà hàng Lạc Tâm?
Cái tên này cô đã nghe ở đâu rồi thì phải...
Cùng lúc đó, Hướng Thần Hy cuối cùng cũng đuổi kịp.
Anh dừng lại ở một góc khuất, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt vào bóng dáng cô gái nhỏ phía trước.
Tiểu Như vẫn chưa rời đi, cô đứng ở hành lang thang máy, điện thoại áp bên tai, không nói gì, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Hướng Thần Hy thở phào, trái tim lại rung động không thôi. Một nỗi nhớ như sóng vỗ cuốn anh vào cảm giác đau đớn khó tả.
Sáu năm.
Từ thời điểm đó, bọn họ đã xa cách như thế.
Thời gian, cảnh vật, anh, và kể cả cô, đều đã thay đổi đi rất nhiều.
Cô không còn là cô bé luôn xuất hiện bên cạnh anh, cùng anh chơi đùa, cùng anh học vẽ. Còn anh… cũng không còn là Hướng Thần Hy dịu dàng, ấm áp, giống như ánh mặt trời mà cô từng mong muốn.
Hết thảy… đều đã thay đổi rồi.
Hướng Thần Hy siết chặt nắm tay, từng đầu ngón tay run lên, đau đớn đến mức cảm giác như có hàng ngàn mũi kim sắc nhọn đâm vào. Một sợi dây vô hình quấn chặt lấy anh, khiến anh không thể thở nổi.
Anh muốn bước đến gần, muốn gọi tên cô, thậm chí muốn ôm cô vào lòng, xác nhận rằng cô thật sự đang đứng ngay đây, không phải ảo ảnh do anh tưởng tượng ra.
Nhưng anh lại sợ.
Sợ rằng nếu anh đến quá nhanh, cô sẽ tránh xa anh lập tức.
Anh ghét cảm giác này.
Chán ghét cảm giác này vô cùng!
Đột nhiên, Tiểu Như bật lên một tiếng đầy phấn khích, như vừa nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi! Tớ nhớ ra rồi, là nhà hàng của anh Tề Luân mà!”
Hướng Thần Hy nghe rõ từng chữ.
Anh Tề Luân?
Hướng Thần Hy cười lạnh trong lòng.
Gọi thân thiết như vậy? Tình cảm tốt đẹp đến thế à?
Tức chết anh rồi.
Anh nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trước mặt, ánh mắt càng lúc càng u tối.
Vừa mới gặp lại mà cô đã khiến anh không vui như thế này? Quả nhiên, chỉ có Huỳnh Tiểu Như mới có gan làm vậy.
Cô bé năm đó từng rất thích anh, bây giờ lại có thể tùy tiện gọi tên một người đàn ông khác với giọng điệu thân mật như thế?
Hướng Thần Hy siết chặt nắm tay hơn, trong lòng nổi lên cảm giác khó chịu không nói thành lời. Anh cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ, nhưng lại không thể ngừng nghĩ đến hình ảnh cô ở bên cạnh người đàn ông khác, cười nói vui vẻ với hắn ta.
Chết tiệt!
Anh là đang ghen sao?
Đầu dây bên kia.
Bạch Nhã Hân nghe thấy cái tên Tề Luân, giọng điệu lập tức trở nên kích động: “Cái gì? Tề Luân? Chờ đã, ý cậu là… cậu quen anh ấy à?”
Tiểu Như vô tư đáp, không mấy để tâm: “Phải đó. Quan hệ giữa Tề Luân và bọn họ khá tốt, còn là bạn thân từ nhỏ với nhau nữa.”
Bạch Nhã Hân vừa nghe vậy thì vui mừng ra mặt: “Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!”
Tiểu Như nhíu mày, cảm giác có gì đó không ổn: “Tốt? Khoan đã! Đừng có nói là cậu—”