“Ha ha, có khi nào phó chủ tịch đang theo đuổi người ta mà bị cự tuyệt hay không vậy?”
“Theo đuổi kiểu bạo lực vậy hả? Nếu là tôi, tôi cũng bỏ chạy nữa, nhưng mà là chạy lại. Ha ha.”
Phó Ân: “…”
Khoan đã.
Hướng Thần Hy vác một cô gái trên vai? Lại còn ngay trước mặt bao nhiêu nhân viên trong công ty?
Không cần đoán, chắc chắn là cô ấy.
Xong rồi.
Phó Ân thở dài, xoa xoa trán, cảm thấy một cơn bão lớn đang sắp sửa nổi lên...
---------------
Bên trong thang máy chuyên dụng. Không gian kín đáo, tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở gấp gáp của Tiểu Như vì giãy giụa quá nhiều.
Cô bị dồn vào góc thang máy, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt với ánh mắt cảnh giác.
Hướng Thần Hy thì điềm nhiên, một tay đút túi quần, tay còn lại thản nhiên bấm tầng cao nhất.
Tiểu Như siết chặt nắm tay, gằn giọng: “Anh rốt cuộc muốn gì?!”
Cô đã thử cầu xin, thử thương lượng, nhưng tất cả đều vô dụng.
Hướng Thần Hy nhìn cô một lúc, rồi chậm rãi cúi đầu sát lại, giọng nói trầm thấp, gợi cảm, nhưng từng chữ như giam cầm cô vào một cái bẫy vô hình: “Tôi muốn em.”
Tiểu Như sững sờ.
Cô tròn mắt nhìn anh, tưởng như mình nghe lầm: “Cái… cái gì?”
Hướng Thần Hy mỉm cười, ánh mắt đầy chế giễu lẫn cưng chiều, như thể đang thưởng thức phản ứng hoảng loạn của cô. Anh tiến thêm một bước, khoảng cách giữa hai người cực kỳ nguy hiểm.
“Tôi nói...” Anh cúi sát, hơi thở phả nhẹ bên tai cô: “Tôi. Muốn. Em.”
Mặt Tiểu Như đỏ bừng, vừa tức vừa xấu hổ. Cô giơ tay đẩy mạnh anh ra, nhưng Hướng Thần Hy không nhúc nhích, thậm chí còn ép cô sát vào vách thang máy hơn.
“Anh—!”
Cô siết chặt nắm tay, nghẹn lời, không biết phải đối phó thế nào với tên đàn ông này.
Thang máy vẫn đang đi lên, nhưng cô cảm thấy thời gian như dài vô tận.
Tại sao chỉ có hai người họ trong không gian này?
Tại sao cô lại có cảm giác tim mình đập loạn nhịp như vậy?
Hướng Thần Hy, anh ta... thật sự đáng sợ hơn những gì cô biết...
“Ding!”
Tiếng chuông thang máy vang lên, cánh cửa từ từ mở ra—
Tiểu Như mừng rỡ, tưởng rằng mình có cơ hội thoát, nhưng ngay giây tiếp theo, cô đã phát hiện mình quá ngây thơ rồi.
Hướng Thần Hy không cho cô bất kỳ cơ hội nào. Anh trực tiếp vác cô lên vai lần nữa, sải bước đi thẳng vào bên trong khu vực làm việc của mình.
“Không—! Hướng Thần Hy! Anh làm cái quái gì vậy?! Bỏ tôi xuống!” Tiểu Như ra sức giãy giụa, hai tay đập liên tục vào lưng anh, nhưng đổi lại chỉ là sự phớt lờ lạnh nhạt.
Cảnh tượng này lập tức thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.
Nhân viên trong khu làm việc hoàn toàn sững sờ, trợn mắt há hốc mồm nhìn phó chủ tịch của họ vác một cô gái trên vai, thản nhiên đi qua như chẳng có gì to tát.
“Ơ… Tôi không nhìn nhầm chứ?”
“Đây… đây là phó chủ tịch Hướng đúng không?!”
“Ai có thể giải thích chuyện quái quỷ gì đang xảy ra không?”
“Cô gái kia là ai vậy?!”
“Trời ơi! Cô ấy cầu xin mà anh ấy vẫn không thả xuống! Trông thô bạo quá đi!”
Nhưng không ai dám bước lên ngăn cản. Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám nhân viên, Hướng Thần Hy đi thẳng vào phòng làm việc.
“Rầm!”
Cánh cửa đóng sập lại.
Tiểu Như vừa bị ném xuống sofa, còn chưa kịp ngồi dậy, bóng dáng cao lớn của Hướng Thần Hy đã đè xuống, giam cô giữa hai cánh tay mạnh mẽ.
Khoảnh khắc này, cô cảm nhận rõ ràng khí tức của anh, dày đặc, bức người, tràn ngập mùi nguy hiểm.
Hơi thở của Hướng Thần Hy bình ổn nhưng lại mang theo áp lực vô hình, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt cô, tối tăm đến mức đáng sợ.
“Em nghĩ em có thể chạy thoát sao?” Giọng nói trầm thấp lướt nhẹ qua tai, mang theo hơi thở nóng rực.
Tiểu Như rùng mình.
Tiểu Như nuốt khan, bị ánh mắt bức người của Hướng Thần Hy ép đến mức khó thở.
Cô chưa bao giờ thấy anh đáng sợ như vậy — cảm giác như dã thú đã khóa chặt con mồi, tuyệt đối không có ý định buông tha.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhỏ giọng cầu xin: “Hướng Thần Hy... anh thả tôi ra đi... Dù sao chúng ta... chúng ta cũng là quan hệ anh em họ mà đúng không...”
Cô nói mà giọng không giấu được run rẩy, ánh mắt đầy hy vọng nhìn anh.
Hướng Thần Hy khựng lại trong chớp mắt. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh trở nên u ám hơn bao giờ hết.
Anh khẽ nghiêng đầu, giọng nói mang theo ý cười lạnh lẽo: “Anh em? Tiểu Như, em nghĩ chỉ cần nói như vậy thì tôi sẽ tha cho em sao?”
Tiểu Như cắn môi, cố gắng nói lý lẽ với anh: “Anh họ à... Anh với anh Nhật Trần, hai người đều là anh của em. Em cảm thấy, nếu như anh đối với em không tốt, anh Nhật Trần nhất định sẽ ...”
Nhưng ngay khi cô nhắc đến cái tên ấy—
“Câm miệng!” Hướng Thần Hy đột ngột quát lớn, khiến Tiểu Như giật mình sợ hãi.
Ánh mắt anh như ngọn lửa bùng cháy, tràn đầy sự phẫn nộ lẫn căm ghét.
Anh nhìn cô chằm chằm, đôi môi mím chặt, bàn tay siết thành nắm đấm. Hướng Nhật Trần?
Tên đó... cô lại dám nhắc đến tên đó trước mặt anh?
“Em còn dám ở đây nhắc đến tên anh ta?” Giọng anh trầm thấp, từng chữ nguy hiểm đến cực điểm: “Em quan tâm đến anh ta vậy à?”
Tiểu Như ngây người, hoàn toàn không ngờ phản ứng của Hướng Thần Hy lại mạnh mẽ như vậy.
Hướng Thần Hy siết chặt cằm cô, ánh mắt u ám, thâm trầm như muốn nuốt chửng lấy cô.
“Em đến đây vì Hướng Nhật Trần? Trong mắt em chỉ có anh ta?” Từng câu từng chữ thốt ra đều mang theo sự ghen tuông cuồng loạn.
Tiểu Như sững sờ, trong thoáng chốc hoàn toàn quên mất cơn giận của mình.
Cô mở miệng định phản bác, nhưng lại phát hiện ra—
Hướng Thần Hy đang ghen?!
Anh ta thậm chí tức giận chỉ vì cô đến đây tìm Hướng Nhật Trần?
Cô bỗng cảm thấy tình huống này quá vô lý, lại có chút khó tin.
Tiểu Như chớp mắt, nhìn Hướng Thần Hy đầy bối rối: “Anh... đang ghen sao?”
Hướng Thần Hy khựng lại, con ngươi co rút trong giây lát.
Nhưng rất nhanh, anh cười lạnh, bàn tay trên cằm cô siết chặt hơn: “Em nghĩ tôi sẽ ghen vì em?”
Giọng anh chất chứa sự chế giễu, nhưng ánh mắt lại tăm tối và nguy hiểm đến mức khiến người ta run rẩy.
Tiểu Như: “...!”
Anh ta rõ ràng đang ghen còn gì?! Cô nói sai chỗ nào vậy?!
Tiểu Như nuốt xuống nỗi bất an trong lòng, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Đừng... Anh đừng kích động mà. Tôi nói sai rồi.” Cô nhìn thẳng vào Hướng Thần Hy, cố gắng thương lượng: “Nếu anh thật sự không phải ghen, vậy thì để tôi đến tìm anh Nhật Trần được không? Tôi thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh ấy.”
Hướng Thần Hy nheo mắt, ngón tay chậm rãi vuốt ve cằm cô, giọng điệu vừa nguy hiểm vừa tà mị: “Vậy thì nói với tôi. Tôi giúp em giải quyết.”
Tiểu Như khựng lại.
Nếu có thể nhờ Hướng Thần Hy, cô cần gì phải cố gắng tìm gặp Hướng Nhật Trần chứ? Cô và anh không thân, cô không muốn mang nợ.
Tiểu Như mím môi, suy nghĩ thật nhanh rồi từ chối khéo: “Chuyện này... không tiện làm phiền đến anh đâu. Vẫn nên để tôi trực tiếp nói với anh Nhật Trần thì hơn.”
Lời vừa dứt, không khí chợt trở nên lạnh băng.
Hướng Thần Hy cười nhạt, nhưng ánh mắt lại ngập tràn bão tố: “Tiểu Như, em đang từ chối tôi?”
Tiểu Như: “...!”
Trong giây lát, cô cảm nhận được một loại nguy hiểm mãnh liệt.
Hướng Thần Hy bóp nhẹ cằm cô, cúi xuống.
“Không ngoan ngoãn nghe lời...” Anh thấp giọng, hơi thở nóng rực phả lên môi cô: “Vậy thì phải chịu phạt.”
Tiểu Như sững sờ, trái tim gần như hẫng một nhịp.
Cô còn chưa kịp phản ứng, Hướng Thần Hy đã cúi đầu, muốn hôn cô—