“Lần này, em nợ anh.” Giọng nói trầm thấp, mang theo chút ý cười lẫn cưng chiều, vang lên ngay sát tai cô.
Tiểu Như giãy nảy, dùng hết sức muốn đẩy anh ra: “Ai thèm nợ anh chứ! Anh mau buông tôi ra!”
Nhưng Hướng Thần Hy không vội buông cô ra. Lần nữa, anh cúi đầu, đặt một nụ hôn lên tóc cô, sau đó mới hoàn toàn trả tự do cho cô.
“Nhớ lấy, em nợ anh một lần.” Anh nhàn nhạt nói, ánh mắt tràn ngập ý cười trêu chọc.
Tiểu Như xấu hổ đến đỏ mặt.
Cô nghiến răng, tức giận chỉ tay vào anh mắng: “Anh đúng là đồ không biết xấu hổ! Đồ xấu xa, đáng ghét!”
Mắng xong, cô không dám nán lại lâu hơn, lập tức chuồn đi.
Hướng Thần Hy lần này không chọn cách dùng bạo lực giữ cô, anh dùng lời nói khiến cô phải dừng lại.
“Không phải em muốn tìm Hướng Nhật Trần sao? Nhanh như vậy đã đổi ý rồi à?” Anh hỏi chậm rãi, cố tình kéo dài từng chữ.
Không còn lạnh lùng hay trêu chọc, mà lại mang theo chút gì đó nhẹ nhàng, tựa như một cái bẫy vô hình.
Tiểu Như khựng lại ngay lập tức.
Cô nghiến răng, bực bội xoay người, trừng mắt nhìn anh: “Tôi sẽ đi thang bộ!”
Hướng Thần Hy khẽ nhướng mày, rồi bất giác bật cười: “Ồ? Đi thang bộ? Từ tầng một lên hơn chín mươi tầng còn lại?” Anh chậm rãi bước về phía cô, đáy mắt lấp ló ý trêu chọc: “Vậy em nhớ mang theo nước uống nhé, kẻo chưa kịp gặp được người ta, thì đã kiệt sức ngất xỉu rồi.”
Tiểu Như gần như muốn chửi thề nhưng kiềm lại: “Hướng Thần Hy, anh xem thường tôi sao?”
Hướng Thần Hy hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười nào.
Giọng nói của anh trầm thấp, chậm rãi, như thể từng chữ từng câu đều được suy tính kỹ lưỡng, mang theo ý vị sâu xa: “Tôi không xem thường em, tôi là đang xem thường người ở bên cạnh em.” Anh hơi nhướng mày, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu qua lớp vỏ bọc mà cô cố dựng lên: “Không phải sao? Không phải bọn họ luôn nói em là viên ngọc quý, là một phần sinh mệnh của họ à? Vì sao bây giờ lại để em một mình tự xoay sở như vậy? Tôi thấy không phải. Bọn họ xem em là viên sỏi mất rồi.”
Tiểu Như tức đến mức cả người phát run.
Cô siết chặt nắm tay, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay, nhưng vẫn không thể át đi cơn giận trong lòng: “Hướng Thần Hy—”
Cô nghiến răng, vừa định mắng anh ta một trận thì—
“Phó chủ tịch!”
Một nhóm nhân viên bất ngờ xuất hiện, trên mặt ai nấy đều treo nụ cười cung kính, vội vàng tiến lên chào hỏi lấy lòng.
“Chào buổi sáng, phó chủ tịch!”
“Chúc phó chủ tịch một ngày tốt lành ạ!”
“Nhìn phó chủ tịch hôm nay rất có tinh thần, có phải anh đang có chuyện vui không ạ?”
“Cà phê sáng nay tôi đã chuẩn bị theo đúng sở thích của anh rồi. Nếu có gì không vừa ý, tôi sẽ xử lý ngay lập tức.”
“...”
Hướng Thần Hy hơi nhíu mày, ánh mắt thoáng lướt qua đám người trước mặt.
Những kẻ này luôn tìm cơ hội nịnh bợ anh, bình thường anh lười để tâm, nhưng lúc này, sự xuất hiện của họ lại vô tình tạo cơ hội cho con thỏ nhỏ nào đó tìm đường trốn thoát.
Tiểu Như mắt sáng lên, nhân lúc đám nhân viên đang vây quanh Hướng Thần Hy, cô lập tức lao đến bấm mở cửa thang máy, không thèm quay đầu lại mà nhảy vào bên trong.
Cô thầm hét lên trong lòng: Mình thoát rồi!
Nhưng đúng khoảnh khắc cánh cửa chuẩn bị khép lại, một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ chặn ngang, dễ dàng ngăn cản mọi hy vọng của cô.
Tiểu Như chưa kịp phản ứng, cả người đã bị một lực mạnh mẽ kéo ra khỏi thang máy.
“A—!!”
Cô kinh hãi kêu lên, nhưng ngay sau đó, một cánh tay rắn chắc siết chặt eo cô, trực tiếp khiêng cô lên vai.
Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt.
Nhóm nhân viên xung quanh há hốc mồm, trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Phó chủ tịch bọn họ đang... vác một cô gái trên vai?!
Tiểu Như vừa giãy giụa vừa la hét, giọng đầy tức tối: “Hướng Thần Hy! Anh có bị điên không?! Thả tôi xuống!”
Cô liên tục đấm vào lưng anh, hai chân quẫy đạp loạn xạ, nhưng không khác gì một con mèo giãy giụa vô ích trong tay chủ nhân.
“Cô gái đó là ai thế?”
“Cô ấy cũng to gan quá rồi, ngang nhiên gọi tên của anh ấy!”
“Ai không biết phó chủ tịch lâu nay không gần nữ sắc, tại sao bây giờ lại cùng cô gái đó kia chứ?”
“Là bạn gái của phó chủ tịch sao?!”
“Cô ấy vẫn còn là học sinh cấp ba đấy. Phó chủ tịch chúng ta quả nhiên là bạo mà.”
“Trời ơi, có kịch hay để xem rồi!”
“Này, Tiểu Mễ, cô thấy sao? Nếu tôi đăng đoạn video này lên, có khi nào ngay lập tức leo thẳng lên No.1 hot search không?”
“...”
Nhân viên xung quanh xì xào bàn tán, ai nấy đều tò mò nhìn theo, nhưng không ai dám tiến lên cản.
Tiểu Như nghe đến hai chữ “hot search”, sắc mặt cô lập tức trắng bệch.
Cô giãy giụa dữ dội hơn, đánh lưng anh loạn xạ: “HƯỚNG THẦN HY! ANH MAU THẢ TÔI XUỐNG! TÔI KHÔNG MUỐN CẢ BẮC KINH BIẾT CHUYỆN NÀY!”
Còn có người nhà họ Lý nữa…
Cô không dám tưởng tượng hậu quả khi bọn họ biết được...
Nhưng Hướng Thần Hy vẫn bình thản, hoàn toàn không để tâm đến sự giãy giụa của cô.
“Em an tâm.” Giọng anh vững vàng, trầm thấp, vang lên đầy bá đạo: “Chuyện em không muốn, tôi sẽ không để nó xảy ra.”
Lời vừa dứt, khí thế quanh anh lập tức trầm xuống, ánh mắt anh lướt qua đám nhân viên đang bàn tán xôn xao.
Chỉ một cái nhìn thôi, không ai dám hó hé thêm một lời nào nữa.
Không khí đột nhiên ngột ngạt đến đáng sợ.
Một số người hoảng sợ nuốt nước bọt, có người vội vàng tắt điện thoại, giả vờ như chưa từng quay chụp gì cả.
Hướng Thần Hy hừ lạnh, rồi vững vàng vác Tiểu Như đi thẳng về thang máy chuyên dụng.
Tiểu Như: “...!”
Cô biết ngay mà, người đàn ông này căn bản không để cô có cơ hội trốn thoát!
“Hướng Thần Hy! Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Tiểu Như đập mạnh vào lưng anh, tức đến mức mặt đỏ bừng.
Thế nhưng, Hướng Thần Hy vẫn bình tĩnh như không, từng bước đi dứt khoát, không hề nao núng trước cơn giận dữ của cô.
Tiểu Như cắn răng, cố ép mình kiềm chế, đổi giọng mềm mỏng: “Anh muốn thế nào mới chịu thả tôi xuống? Nói điều kiện đi!”
Hướng Thần Hy cuối cùng cũng chịu dừng lại. Một tay anh giữ chặt cô, tay còn lại nhàn nhã chỉnh cổ tay áo, giọng điệu lười biếng nhưng đầy châm chọc: “Em muốn thương lượng với tôi?”
Tiểu Như bực bội nghiến răng: “Đúng vậy!”
“Em lấy cái gì ra để thương lượng với tôi đây?” Hướng Thần Hy cười nhạt, đôi mắt sắc bén như nhìn thấu tâm tư cô: “Nếu là cơ hội để em gặp Hướng Nhật Trần, thì em nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.”
Câu nói ấy đánh trúng điểm yếu của Tiểu Như.
Cô cứng đờ người, nắm tay siết chặt, tức đến mức muốn cắn anh một cái, nhưng không làm gì được: “Anh rốt cuộc muốn gì?!”
“Tôi muốn em.” Hướng Thần Hy trả lời, giọng nói khẽ khàng nhưng lại như gió lạnh thổi qua sống lưng cô.
Tiểu Như đột nhiên giật bắn người, trái tim hẫng một nhịp.
Cô há hốc miệng, không tin nổi vào những gì vừa nghe được.
Đến khi cánh cửa thang máy đóng lại, khóa chặt mọi con đường thoát thân, Tiểu Như mới nhận ra một chuyện quan trọng—
Cô thực sự xong đời rồi!
---------------
Phó Ân bước nhanh đến khu vực thang máy thường, nhưng không thấy bóng dáng của Hướng Thần Hy đâu.
Thay vào đó, anh ta bắt gặp một đám nhân viên đứng túm tụm, vẻ mặt ai nấy đều đầy phấn khích xen lẫn kinh ngạc, thì thầm bàn tán không ngớt.
“Có ai quay lại cảnh lúc nãy không?! Tôi còn chưa kịp tin vào mắt mình!”
“Trời ạ, phó chủ tịch trước đây chưa bao giờ thân mật với bất kỳ ai, vậy mà hôm nay lại bế một cô gái vác lên vai ngay trước mặt bao nhiêu người!”
“Nhìn cô gái đó rất xinh đẹp, chẳng lẽ thật sự là bạn gái của phó chủ tịch sao?”
“Không biết nữa, nhưng cô ấy phản ứng dữ dội lắm! Còn la hét, vùng vẫy, thậm chí mắng phó chủ tịch rất nhiều nữa.”