Với Em Đều Là Sủng Nịch (NP)

Chương 13: Đối Đầu Người Đàn Ông Nguy Hiểm (2)

Trước Sau

break

Nói xong, cô dứt khoát ngắt cuộc gọi, không cho Bạch Nhã Hân có cơ hội phản đối.

 

Tiểu Như cho rằng mọi thứ đã ổn thỏa, nhẹ nhõm cất điện thoại vào túi, định lặng lẽ rời đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Nhưng ngay khi cô vừa xoay người, giọng nói trầm thấp của Hướng Thần Hy đã vang lên phía sau, mang theo ý cười mà không cười: “Huỳnh Tiểu Như, lâu ngày không gặp, em không biết chào hỏi một tiếng sao?”

 

Bước chân cô khựng lại.

 

Tiểu Như bỗng cảm thấy sống lưng lành lạnh, da gà nổi lên từng đợt. Cô biết ngay mà! Đối phó với Bạch Nhã Hân xong cũng chưa chắc đã thoát được đâu!

 

Tiểu Như cắn răng, âm thầm hít thở một hơi sâu, cố gắng làm như không có chuyện gì, xoay lại nhìn anh, miễn cưỡng cười gượng: “A, Hướng tiên sinh, trùng hợp quá…”

 

Hướng Thần Hy híp mắt, ánh nhìn chậm rãi lướt qua cô, vừa lạnh lùng, vừa mang theo một tia khó dò.

 

“Trùng hợp?” Anh nhướng mày, khóe môi nhếch lên, nhưng ý cười không hề chạm đến đáy mắt.

 

Tiểu Như cảm giác không ổn, bản năng mách bảo cô rằng mình vừa nói sai điều gì đó.

 

Cô muốn xoay người bỏ đi tiếp, nhưng Hướng Thần Hy đã tiến lên một bước, khiến cô không thể nào làm ngơ.

 

Hướng Thần Hy khoanh tay, ánh mắt sắc bén nhìn Tiểu Như từ trên xuống dưới, giọng điệu lười biếng nhưng không giấu được sự áp chế: “Lâu ngày không gặp, lễ nghi cơ bản cũng quên sạch rồi sao?”

 

Tiểu Như siết chặt tay, hít sâu một hơi, cảm giác như sắp phát điên đến nơi.

 

Cái tên này đúng là phiền phức mà! Không phải chỉ quên chào hỏi thôi sao? Cần gì phải bới móc vậy chứ?!

 

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, gượng cười đáp lại: “Hướng tiên sinh, tôi thấy anh cũng không thiếu người chào hỏi, có một người không chào cũng không ảnh hưởng gì, đúng không?”

 

Hướng Thần Hy nhếch môi, ánh mắt tối lại vài phần: “Không ảnh hưởng? Xem ra em đúng là không coi tôi ra gì.”

 

Tiểu Như: “…”

 

Cô chưa từng gặp ai bá đạo như anh ta! Mặc kệ anh có phải là nhân vật lớn hay không, cô cũng không thể chịu đựng được nữa!

 

Cô cắn răng, trừng mắt nhìn anh, nhưng chưa kịp nói gì, điện thoại trong túi rung lên một tiếng.

 

Nhân lúc Hướng Thần Hy không chú ý, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra xem. Là tin nhắn của Bạch Nhã Hân.

 

“Thời gian đang chạy đấy bảo bối, bảo trọng.”

 

Tiểu Như nhìn dòng tin nhắn, tâm trạng càng tệ hơn.

 

Tiết học đầu tiên đã bắt đầu, tiết sau sẽ là tiết dạy của thầy Giản, thời gian của cô cơ bản không còn nhiều, nếu còn kéo dài nhất định cô sẽ đến trường muộn.

 

Hướng Nhật Trần đang ở tầng cao nhất, còn cô vẫn—

 

Chưa kể, ở đây còn có Hướng Thần Hy cản đường, anh ta nhất định sẽ không để cô đi, cô ở đây cũng không phải là cách.

 

Nghĩ vậy, cô liền ngẩng đầu lên, trên mặt treo một nụ cười giả tạo: “Hướng tiên sinh, nếu không còn chuyện gì, tôi xin phép đi trước.”

 

Dứt lời, cô lập tức xoay người, định lách qua anh mà rời đi. Nhưng chưa kịp bước đi nửa bước, một cánh tay dài đã vươn ra, nắm chặt cổ tay cô, kéo mạnh một cái.

 

Tiểu Như lảo đảo về phía trước, suýt chút nữa đập vào người anh. Cô bực bội ngước mắt nhìn anh, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói trầm thấp của Hướng Thần Hy đã vang lên.

 

“Em ghét tôi đến vậy sao?” Cảm xúc trong mắt anh rất phức tạp, xen lẫn giữa lạnh lùng và tổn thương.

 

Tiểu Như khựng lại, nhưng rất nhanh liền cau mày, cố gắng giữ khoảng cách với anh: “Tôi không ghét anh, nhưng cũng không thích những người dùng thủ đoạn như anh.”

 

Câu nói của cô như một nhát dao, đâm thẳng vào lòng Hướng Thần Hy. Anh nhìn cô, đáy mắt dâng lên một tia đau lòng, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ bình thản.

 

Anh siết chặt tay cô, chậm rãi lên tiếng: “Thủ đoạn? Nhưng tôi nhớ rất rõ em của lúc nhỏ, vẫn luôn ca ngợi tôi đó thôi.”

 

Tiểu Như sửng sốt: “Gì cơ?”

 

“Tiểu Như, em quả nhiên quên rồi.” Hướng Thần Hy cười nhạt, giọng nói mang theo chút châm chọc, nhưng cũng ẩn chứa sự tiếc nuối: “Vậy thì tôi sẽ nhắc em nhớ. Lúc nhỏ, em rất thích tôi, suốt ngày bám theo tôi đòi tôi dạy cho em vẽ tranh. Thậm chí, em còn nói, sau này khi em lớn lên, đối tượng mà em lấy làm chồng, ít nhất phải là người giống tôi.”

 

Tiểu Như: “...”

 

Khoan đã!

 

Cô hoàn toàn không nhớ cô có nói như vậy—

 

“Không thể nào!” Cô lập tức phản bác, giọng đầy chắc chắn: “Anh đừng có bịa chuyện!”

 

Nhưng Hướng Thần Hy lại nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu cả tâm can cô.

 

“Tôi bịa chuyện?” Anh cười khẽ, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt: “Tiểu Như, người thực ra từ đầu đến cuối đều đeo mặt nạ, không phải tôi, mà là Huỳnh Vũ Hy. Cậu ta nhân lúc em mất đi trí nhớ tẩy não em, khiến em vĩnh viễn chỉ nhìn thấy mặt xấu nhất của tôi. Cậu ta mới là người hai mặt.”

 

Tiểu Như ngây ra.

 

Tẩy não?

 

Anh trai cô?

 

Cô chớp mắt, hoang mang nhìn anh, không hiểu chuyện gì cả.

 

Hướng Thần Hy đang nói cái gì vậy? Cô từng mất trí nhớ? Hay Hướng Thần Hy đang muốn lừa cô đây?

 

Không, không thể nào!

 

Nếu cô từng mất trí nhớ, tại sao Huỳnh Vũ Hy chưa từng nhắc đến chuyện này? Kể cả bọn họ—

 

Bất luận là vì lý do gì đi nữa, cô cũng không muốn biết.

 

Cô cố gắng gỡ tay anh ra, nhưng cánh tay anh như gọng kìm, dù cô có dùng sức thế nào cũng không thể thoát ra được.

 

Tiểu Như bực bội đến mức muốn phát điên, lớn giọng quát: “Hướng Thần Hy! Anh buông tôi ra đi!”

 

Nhưng Hướng Thần Hy vẫn không buông.

 

Ánh mắt anh u ám nhìn cô, đôi mắt đen như ẩn chứa thứ cảm xúc khó đoán.

 

Tiểu Như nghiến răng, nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó.

 

Đột nhiên — cô cười một cách nham hiểm, sau đó ranh mãnh giơ chân lên, định giẫm cho anh một cái để anh ta nhớ đời.

 

Đáng tiếc, Hướng Thần Hy không phải là người dễ đối phó. Trước khi cô đắc ý, anh nhanh hơn đã nghiêng người tránh đi.

 

Tiểu Như mất đà, thân thể mất trọng tâm ngã chúi về phía trước.

 

“A—!”

 

Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng, đầu suýt nữa đập xuống sàn cứng.

 

Nhưng trong khoảnh khắc đó, một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy eo cô, kéo cô vào một lồng ngực ấm áp.

 

Cả thế giới như tĩnh lặng.

 

Lần đầu tiên sau sáu năm, Hướng Thần Hy ôm cô.

 

Cô đã lớn.

 

Không còn là cô bé bám theo anh năm nào, giờ đây Tiểu Như đã trở thành một thiếu nữ có dáng vẻ trưởng thành, nhưng vẫn khiến anh muốn cưng chiều như trước.

 

Cảm xúc trong lòng Hướng Thần Hy vô cùng phức tạp.

 

Anh cúi đầu nhìn cô, hơi thở của cô phả nhẹ lên áo anh, có chút ngưa ngứa.

 

Tiểu Như cũng ngây người.

 

Ban đầu, cô chưa kịp loading.

 

Nhưng khi ý thức được mình đang ở trong vòng tay Hướng Thần Hy, một đại ác ma trong truyền thuyết, khiến bao cô gái phải dè chừng, cô lập tức giãy nảy, khẩn trương đẩy anh ra: “Hướng Thần Hy, anh mau buông tôi ra!”

 

Nhưng Hướng Thần Hy vẫn không buông.

 

Tay anh siết chặt eo cô hơn.

 

Hơi thở ấm nóng phả nhẹ bên tai, rồi đến cổ cô khiến Tiểu Như cứng đờ.

 

Cô còn chưa kịp phản ứng, thì một cảm giác mềm mại lướt qua đỉnh đầu.

 

Hướng Thần Hy… hôn tóc cô.

 

Tim cô bỗng dưng lỡ một nhịp.

 

“Lần này, em nợ anh.” Giọng nói trầm thấp, mang theo chút ý cười lẫn cưng chiều, vang lên ngay sát tai cô.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc