“Phó chủ tịch!”
Cạch!
Cánh cửa bị đẩy ra, một giọng nói gấp gáp vang lên.
Hướng Thần Hy khựng lại, khóe môi sắp chạm đến môi cô bỗng tách ra.
Phó Ân bước vào, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Hướng Thần Hy, giọng nói cứng rắn: “Làm ơn. Phó chủ tịch, xin anh đừng làm hại cô ấy, tuyệt đối không thể được.”
Hướng Thần Hy sầm mặt, ánh mắt lạnh lẽo liếc sang Phó Ân một cái đầy khó chịu.
Cái tên này, hết lần này đến lần khác phá hỏng chuyện của anh!
Nhưng anh không bận tâm lâu, ngay lập tức quay lại, bàn tay siết chặt eo Tiểu Như, không để cô có cơ hội trốn tránh.
“Hướng Thần Hy! Đừng mà—” Tiểu Như hoảng hốt, muốn né tránh nhưng bị anh giữ chặt, gần như không thể nhúc nhích.
Hơi thở anh nóng rực, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt môi cô.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực quá chênh lệch, gần như vô dụng.
Hướng Thần Hy khẽ cười, ngón tay vuốt nhẹ lên gò má cô, chậm rãi cúi xuống—
“Phó chủ tịch, cô ấy là em gái của anh.”
Giọng Phó Ân vẫn bình tĩnh, nhưng từng chữ rơi vào tai lại đầy sức nặng.
Hướng Thần Hy cứng đờ.
Gương mặt anh tối sầm lại, ánh mắt sâu thẳm xoáy vào Phó Ân, như thể muốn băm vằm trợ lý của mình thành từng mảnh.
Bầu không khí trong phòng căng như dây đàn.
Cuối cùng, Hướng Thần Hy bực bội siết chặt hàm, dừng lại ngay trước khi môi chạm môi.
Tiểu Như “...!”
Trái tim đang treo lơ lửng của cô rơi trở lại lồng ngực, nhưng cả người vẫn còn căng cứng, chưa dám thả lỏng.
Hướng Thần Hy... anh ta vừa rồi muốn...
Hướng Thần Hy chậm rãi tiến đến gần Phó Ân, ánh mắt âm u, cả người tỏa ra khí tức nguy hiểm.
Phó Ân theo phản xạ cúi đầu, giọng nói kính cẩn nhưng vẫn kiên định, mang theo chút lo lắng: “Phó chủ tịch, tôi xin lỗi. Tôi chỉ lo anh sẽ phạm sai lầm, cho nên mới muốn ngăn cản anh. Huỳnh tiểu thư hiện nay còn rất nhỏ, mong anh đừng làm hại cô ấy.”
Hướng Thần Hy siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lẽo nhưng trong sâu thẳm lại ẩn chứa nỗi đau không nói thành lời. Khóe môi anh nhếch lên, giọng nói đầy châm chọc nhưng cũng mang theo sự cay đắng: “Tôi làm hại con bé?” Anh cười khẽ, nhưng nụ cười đó không hề mang theo chút vui vẻ nào. Nhìn chằm chằm Phó Ân, anh trầm giọng hỏi: “Cậu có biết mình đang nói gì không?”
Phó Ân hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nhưng trong giọng nói lại có phần bất đắc dĩ: “Tôi biết. Đồng thời tôi cũng hiểu nỗi khổ tâm của anh.”
Hướng Thần Hy khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao cắt qua người đối diện: “Vậy tại sao cậu còn ngăn cản tôi?”
Phó Ân mím môi, giọng nói trầm ổn nhưng vẫn mang theo sự chân thành: “Phó chủ tịch, tôi chỉ muốn bảo vệ anh mà thôi. Cô ấy là người của bọn họ. Nếu hôm nay anh ở đây làm hại cô ấy. Đừng nói người nhà họ Lý, chủ tịch nhất định sẽ không tha cho anh.”
Hướng Thần Hy nheo mắt, bàn tay anh siết chặt, gân xanh nổi lên. Ánh mắt anh lạnh như băng, giọng nói trầm thấp, mang theo sự nguy hiểm chết người: “Cậu đang lên lớp tôi?”
Phó Ân thoáng rùng mình, nhưng vẫn cứng rắn lắc đầu: “Phó Ân không dám. Chỉ là, cô ấy còn rất nhỏ. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô ấy nhất định sẽ hận anh.”
Không gian như chùng xuống. Hướng Thần Hy đứng bất động, ánh mắt tối sầm lại. Hàm răng cắn chặt đến mức có thể nghe thấy tiếng ken két.
Phải. Con bé sẽ hận anh.
Anh không được manh động.
Phía sau, Tiểu Như dù không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng cô đã lấy lại bình tĩnh. Bản năng mách bảo: Đây là cơ hội để cô chạy thoát thân.
Cô rón rén nhích từng chút một, rồi bất ngờ bỏ chạy. Nhưng chưa kịp ra đến cửa, một bàn tay rắn chắc đã nhanh chóng tóm gọn eo cô, kéo mạnh về phía sau.
“A—! Bỏ tôi ra!” Tiểu Như giãy giụa dữ dội, la hét dữ dội.
Nhưng Hướng Thần Hy không cho cô cơ hội phản kháng.
Anh ôm cô chặt cứng, bước thẳng về phía sofa, ép cô ngồi xuống, rồi ung dung tháo cà vạt, ánh mắt nguy hiểm: “Em không nghe lời thì tôi chỉ có thể trói em lại.”
“Hướng Thần Hy, anh bị bệnh à?! Buông tôi ra!” Tiểu Như trợn mắt, giãy nảy, nhưng càng giãy thì cổ tay càng bị siết chặt hơn. Cô đỏ bừng mặt, tức giận chửi anh: “Đồ khốn! Tôi muốn gặp Hướng Nhật Trần! Tôi phải tố cáo anh!”
Nhưng lời này chỉ khiến Hướng Thần Hy càng thêm bực bội.
Anh liếc nhìn Phó Ân, lạnh lùng ra lệnh: “Mở ngăn tủ ở bàn làm việc của tôi, lấy dây mang đến đây.”
Phó Ân “...”
Dây?
Anh ta ngập ngừng, rồi cũng nghe lời Hướng Thần Hy bước đến bàn làm việc, mở ngăn tủ.
Bên trong là một cuộn lụa mềm màu đen, Phó Ân nhìn thấy mà không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Phó chủ tịch của anh lại chuẩn bị sẵn thứ này từ trước?
Tiểu Như thì hoảng hốt, liều mạng giãy giụa: “Đừng có mơ! Anh dám trói tôi, tôi sẽ giết anh!”
Phó Ân chần chừ đứng tại chỗ, tay cầm cuộn lụa mà lòng đầy lo lắng.
Anh không dám trái lệnh, nhưng cũng không dám thực sự giúp Hướng Thần Hy làm chuyện này.
“Phó chủ tịch, tôi thấy...” Anh ta nuốt khan.
Nhưng Hướng Thần Hy hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của trợ lý.
Anh cầm lấy cuộn lụa trong tay Phó Ân, cúi xuống trói chặt đôi chân nhỏ của Tiểu Như, khiến cô tức đến mức gào lên: “HƯỚNG THẦN HY! ANH CÓ BỎ CÁI SỞ THÍCH BIẾN THÁI NÀY ĐI KHÔNG?!”
Hướng Thần Hy bình tĩnh, đứng dậy, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, không nhanh không chậm mà đáp lại: “Tôi chỉ đang giúp em ngoan ngoãn hơn mà thôi.”
“Hướng Thần Hy, thả tôi ra!” Cô giãy mạnh, nhưng vô dụng.
Hướng Thần Hy rất kiên nhẫn. Anh chậm rãi cúi xuống, vén lọn tóc rơi trên trán cô, giọng trầm thấp mà dịu dàng: “Ngoan nào, sau khi tôi họp xong, sẽ quay lại với em.”
Tiểu Như vừa định mắng thêm thì bất ngờ cảm nhận được một hơi ấm rơi xuống trán mình.
“Chụt.”
Cô trợn tròn mắt, chưa kịp phản ứng, thì bên má cũng bị anh hôn nhẹ một cái.
“Chụt.”
“HƯỚNG THẦN HY! ANH—”
“Suỵt, đừng ồn.” Anh cười cười, giọng lười biếng nhưng lại ngập tràn cưng chiều: “Cứ ngoan ngoãn chờ tôi, lát nữa tôi sẽ tiếp tục yêu thương em.”
Tiểu Như mặt đỏ bừng, tức giận đến mức suýt ngất xỉu. Cô cầu cứu Phó Ân nhưng vô dụng.
Anh ta đứng đó, mặt không cảm xúc nhìn cô, không rõ là ý gì.
Sau cùng, Hướng Thần Hy xoay người, đi ra cửa, Phó Ân cũng theo sau, nhưng ngay lúc đó—
“HƯỚNG THẦN HY! ANH LÀ ĐỒ BIẾN THÁI! ĐỒ KHÔNG BIẾT XẤU HỔ! ĐỒ ĐÊ TIỆN! LOẠI NGƯỜI CHỈ BIẾT DÙNG THỦ ĐOẠN GHÊ TỞM NHƯ ANH, NHẤT ĐỊNH SẼ KHÔNG CÓ AI THÍCH ANH ĐƯỢC ĐÂU!”
Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
Hướng Thần Hy khựng lại, bàn tay đang định mở cửa cũng bất giác siết chặt.
Không khí chùng xuống, Phó Ân toát mồ hôi lạnh, cảm thấy căng thẳng cực độ.
Hỏng rồi…
Huỳnh Tiểu Như nói đúng vào điều mà Hướng Thần Hy tối kỵ.
Cả căn phòng bỗng nhiên chìm vào áp suất thấp, dường như chỉ cần một động tác nhỏ thôi cũng có thể bùng nổ.
Nhưng ngoài dự đoán, Hướng Thần Hy không nói gì, cũng không quay đầu lại.
Một lát sau, giọng anh vang lên, bình tĩnh đến mức đáng sợ: “Lát nữa cho người mang sữa và thức ăn nhẹ vào, đừng để con bé chờ đến đói.”
Phó Ân: “...”
Trong tình huống này mà vẫn còn nhớ lo cho cô ấy?
Phó chủ tịch, anh thật sự không thấy tức giận sao? Không thấy đau lòng sao?
Phó Ân đổ mồ hôi, nhưng vẫn cung kính đáp: “Vâng, thưa phó chủ tịch.”
Hướng Thần Hy không nói thêm gì nữa, đẩy cửa bước ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, Phó Ân lặng lẽ liếc nhìn Tiểu Như, chỉ thấy cô mím môi, ánh mắt không chút sợ hãi, chỉ có sự giận dữ và bướng bỉnh.
Phó Ân: “...”
Rốt cuộc, cũng chỉ có cô gái nhỏ này mới có can đảm chọc vào Hướng Thần Hy mà thôi.