Lâm Hòa Phong suy nghĩ một chút cầm cặp sách đi đến con đường phía sau trường.
Đường phía sau không có nhiều người, nhìn thoáng qua có thể thấy được đường nhỏ.
hẹp.
Lâm Hòa Phong đang lúi húi xách cặp, bước đi vội vàng định đi đến quán kem nhưng không ngờ vừa ra đường không bao lâu đã thấy Lâm Hạ Ly bị người khác đè vào tường.
Hai mắt cậu bé căng thẳng, bất quá vẫn lao lên thật nhanh, cậu đạp tên khốn đang giữ chặt Lâm Hạ Ly xuống đất.
Lại dám đối xử với cô em gái bảo bối của cậu bé như vậy, không muốn sống nữa phải không!
Lâm Hạ Ly nhìn thấy Lâm Hòa Phong đi tới, trong mắt hiện lên tia sáng, cô bé bị dọa không nhẹ, sợ hãi chạy tới nhào vào lòng cậu bé, có chút muốn khóc nói.
“Anh, rốt cuộc anh cũng tới rồi”
Lâm Hòa Phong xoa đầu Lâm Hạ Ly thở dài tự trách mình, từ nhỏ đến giờ có bao giờ cô bé phải chịu ủy khuất như vậy đâu?
Không ngờ hôm nay nhất thời lại sơ sấy để chuyện này xảy ra.
Lâm Hòa Phong nheo lại mắt: “Ngốt nghếch, đương nhiên là anh trai sẽ tới bảo vệ em gái rồi!”
“Anh trai! Anh mau đi giúp Hạ Gia Huy đi!”
Nhìn thấy Hạ Gia Huy đã bị ép ở trong góc tường, bởi vì người đông thế mạnh nên không đủ sức đánh trả, ánh mắt Hạ Ly có chút bối rối “Đừng lo lãng! Em đứng đây đợi anh.”
Lâm Hòa Phong an ủi cô bé, nói xong quay người lao thẳng tới đám người đang đánh Hạ Gia Huy.
Võ Trường Quang không thèm nhìn lên, bèn chửi: “Cậu là ai lại dám lo chuyện của ông đây, mau cút đi!”
Lâm Hòa Phong đạp Võ Trường Quang xuống đất, dùng chân gắt gao giảm lên Võ Trường Quang, một mặt không nhịn được hỏi.
“Cậu nói ai vậy?”
Võ Trường Quang nhìn lên, hóa ra là anh trai của Lâm Hạ Ly, mặc dù không có ở cùng lớp nhưng bọn họ thường xuyên đến đón Lâm Hạ Ly tan học, vì vậy tự nhiên biết mặt nhau.
Ngay lập tức, Võ Trường Quang liền thấy sợ hãi nhưng Lâm Hòa Phong không có ý để cậu ta đi.
“Anh Hòa Phong, em sai rồi. Anh khoan dung rộng lượng, lần này tha cho em đi. Hơn nữa em cũng không làm hại tới Hạ Ly mà đúng không?”
‘Võ Trường Quang vội vàng nói với Lâm Hòa Phong.
Khi Lâm Hòa Phong nghe cậu ta nói xong, cậu bé đột nhiên buông chân ra, ngay khi Võ Trường Quang nghĩ răng Lâm Hòa Phong định thả cậu ta đi thì Lâm Hòa Phong đột nhiên đạp mạnh hơn vào mặt Võ Trường Quang.
“Hừ, làm sao? Cậu kêu kêu người đè em gái tôi lên tường vậy mà cũng nói không có việc gì hả? Hừ? Hay là tôi cũng kêu người dán cậu lên tường nhé?”
Võ Trường Quang đau đến toát mồ hôi hột, luôn miệng nói: “Em sai rồi. Em sai Thật sự là em biết sai rồi. Cầu xin anh bỏ qua cho em lần này đi”
Lâm Hòa Phong chế nhạo, vừa định giãm lên khuôn mặt Võ Trường Quang đã bị Lâm Hạ Ly ngăn lại. Lâm Hạ Ly nói với Lâm Hòa Phong.
“Anh à, để cậu †a đi trước đi. Hạ Gia Huy bị thương, em cần băng bó cho cậu ấy trước”
Lâm Hòa Phong thấy em gái có vẻ lo lắng, liền buông chân ra khỏi người Võ Trường Quang. Võ Trường Quang vừa được thả liền bỏ chạy.