“Mấy người chờ đó cho tôi!” Cậu ta bỏ chạy mà cũng không quên uy hiếp Lâm Hòa Phong!
Lâm Hòa Phong hoàn toàn không để ý đến lời đe dọa của cậu ta, bước đến gân Hạ Gia Huy vừa định hỏi gì đó, Hạ Gia Huy đã nói với Lâm Hòa Phong “Là lỗi của em, là do em đưa Hạ Ly đến đây.”
Lâm Hòa Phong nhìn Hạ Gia Huy, không ngờ cậu ấy lại có trách nhiệm như vậy, trong lòng không khỏi có chút thưởng thức nhưng cũng không có biểu hiện ra Lâm Hạ Ly nhìn vết thương trên người Hạ Gia Huy mà suýt khóc, Hạ Gia Huy nhìn thấy Lâm Hạ Ly như thế này thì nghĩ vừa rồi cô rất sợ hãi nhất thời không biết nên làm sao an ủi cô.
Bầu không khí đột nhiên có chút xấu hổ, Lâm Hòa Phong bất lực nhìn Lâm Hạ Ly nói “Được rồi, đừng khóc nữa, cậu ta còn chưa chết. Lúc anh bị thương cũng không có nhìn thấy em buồn bã như vậy nha. Mau đưa cậu ấy đi băng bó đi”
Lâm Hạ Ly nghe Lâm Hòa Phong nói vậy liền phản ứng lại, nhanh chóng thu nước mắt, nói với Hạ Gia Huy: “Ừ, đi băng bó đi, không thôi sẽ bị nhiễm trùng thì làm sao bây giờ?”
Hạ Gia Huy nhìn thấy Lâm Hạ Ly không còn khóc nữa mới nhẹ gật đầu, cậu ấy được Lâm Hạ Ly và Lâm Hòa Phong đỡ đứng dậy.
‘Vết thương của Hạ Gia Huy không nghiêm trọng lắm nhưng trên người cậu ấy có một vết tím bầm, nhìn thấy vết thương của Hạ Gia Huy, Lâm Hạ Ly đi theo phía sau không nhịn được lén lút khóc cho đến khi Hạ Gia Huy quay lại nhìn, cô khẽ giật mình vội vàng hít mạnh mũi, quay đầu sang một bên không muốn Hạ Gia Huy nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.
Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến bên tai cô: “Hạ Ly, đừng lo lắng, vết thương này đối với tớ không là gì cả!”
Hạ Gia Huy nhìn thấy nước mắt trên mặt cô bé, tim cậu như thảt lại không biết làm thế nào để an ủi cô đành cố gắng kéo ra một nụ cười.
Cho dù Hạ Gia Huy có nói như vậy nhưng trên mặt và cơ thể cậu ấy vẫn còn ngập tràn đau đớn.
Mặc dù có Lâm Hòa Phong đỡ mà chân Hạ Gia Huy vẫn đi lại tập tênh, trông rất khó khăn.
Không hiểu sao nhìn Hạ Gia Huy như vậy, Lâm Hạ Ly lại cảm thấy đau khổ không thể giải thích được, nếu không phải tại cô bé, Hạ Gia Huy sẽ không bị thương đến mức như thế.
Lâm Hòa Phong cảm nhận được cảm xúc của em gái, vỗ vai cô: “Hạ Ly, em đừng quá trách bản thân. Đây không phải trách nhiệm của em. Em cứ đưa cậu ấy đến bệnh viện băng bó lại là tốt rồi!”
Lâm Hạ Ly ngẩng đầt là anh trai đang an ủi chính mình liền ngơ ngác gật đầu.
Khi bọn họ đến bệnh viện, một mình Lâm Hạ Ly làm mọi thủ tục, cái gì mà đăng ký rồi lấy thuốc, Hạ Gia Huy đều mờ mịt không biết cô đang làm gì, muốn đuổi theo nhưng chân cậu lại bị thương lỡ động một chút là đau đến nhe răng trợn mắt.
“Hạ Ly!” Hạ Gia Huy hét lên thì bị Lâm Hòa Phong chặn lại: “Không sao, cứ đế cô bé đi, cậu đang bị thương, cô ấy nghĩ chuyện này là trách nhiệm của mình nên cô chỉ muốn làm một chuyện cho cậu thôi.”
Lâm Hòa Phong biết suy nghĩ trong đầu em gái, nhìn cô vội vội vàng vàng liền cảm thấy buồn cười, Hạ Gia Huy không phải gãy xương sắp chết, cô bé lại lo lắng như vậy làm gì chứ?
Lúc trước khi cậu bị thương sắp chết, sao Lâm Hạ Ly không nói an ủi cậu chút nào vậy?
Thế mà đối với tên nhóc này lại để bụng như vậy, chắc cô em gái này của cậu là giả rồi.
Trong lòng cảm thấy thật bất lực, giơ tay ôm lấy Hạ Gia Huy bên cạnh, khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa nhìn Hạ Ly đầy ẩn ý.
“Hạ Gia Huy, nhóc con cậu cũng không đơn giản nha, cho Hạ Ly nhà tôi uống phải canh mê hồn gì rồi”
Hạ Gia Huy đột nhiên nghe cũng không hiểu thấu, hồi lâu cũng không có phản ứng lại, một mặt mờ mịt nhìn Lâm Hòa Phong, tự hỏi đây là có ý gì?
“Tại sao em lại không đơn giản?”
“Không có gì? Cậu rất ngoan”
Lâm Hòa Phong thấy cậu ấy không hiểu cũng không nói rõ ý của mình chỉ thản nhiên đáp lại.