Chóp mũi của Ý Ý va vào xương quai xanh của anh, mũi cô gần như bị va đến mức vặn vẹo, ở khoảng cách gần, cơ thể đang nằm sấp của cô đi theo hô hấp nặng nề của anh mà nhấp nhô.
“Tứ, Tứ gia…”
“Đừng nói gì.” Anh gầm nhẹ một tiếng, giọng nói rất trầm thấp, rất đè nén.
Trên thực tế, cô không hiểu, cô không hiểu vì sao anh phải đè nén chính mình như thế, càng không hiểu vì sao vừa rồi nụ hôn kia nồng nhiệt như thế, bỗng nhiên lại dừng lại, cô bị ghét bỏ rồi sao?
Mơ hồ có loại cảm giác, cô thế mà đang tận hưởng nụ hôn này.
Ý nghĩa này vừa xuất hiện, cô bị dọa đến mức cả người run lên, vội vàng che mặt.
Xấu hổ chết đi được, thật sự là xấu hổ chết đi được!
Cô đang… Hoài xuân ư?
“Ra ngoài!” Anh khàn giọng nói, chẳng biết vì sao lại đuổi cô.
“Cái gì?”
Nam Cảnh Thâm bế cô, đột nhiên từ trên bồn cầu đứng lên, đặt cô xuống dưới, sau đó kéo cổ áo cô, nhanh chóng đi về phía cửa nhà vệ sinh.
Trong lúc hoảng hốt, ánh mắt Ý Ý nhìn về phía anh, thấy sắc mặt anh lạnh lùng và căng cứng, bởi vì cắn chặt răng mà cằm bành ra.
Ý Ý còn chưa có nhìn kỹ, cửa phòng nhà vệ sinh bị anh mở ra, sau đó Nam Cảnh Thâm ném cô ra ngoài.
Quả thật là ném, cơ thể Ý Ý lảo đảo, bước chân không vững, ngay lúc cô sắp ngã xuống, cô vươn tay ra muốn tìm một chỗ để bấu víu nhưng lại không thấy, cô dứt khoát nhắm hai mắt lại, ngã thì ngã, ngã cũng đâu chết được.
Chẳng qua đau đớn không đến như trong dự liệu, ngược lại cô được một đôi bàn tay đỡ lấy.
Ý Ý giật mình, một giây sau mới mở mắt ra, trước mắt cô là gương mặt cười toe toét của Phó Dật Bạch: “Cô nhóc, làm sao chỉ có một mình cô đi ra, Tứ gia đâu?”
“Tôi… Anh ấy…”
Cô cuống cuồng giải thích, thế nhưng lại không biết giải thích từ nơi nào.
Lúc này trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Phó Dật Bạch ngây người, vẻ mặt mờ mịt nói: “Lão Cố, cậu có nghe thấy động tĩnh kỳ lạ nào không?”
Cố Đình Thâm hơi nâng cằm lên, liếc mắt ra hiệu về phía cánh cửa kính đang đóng chặt: “Cậu ta đang tắm.”
Ánh mắt sâu xa đảo quanh Tiêu Ý Ý cũng đang mờ mịt, khóe miệng nở một nụ cười, cố gắng nói rất rõ ràng: “Tắm nước lạnh.”
“Móa nó!”
Phó Dật Bạch sải bước đi đến, đập cửa: “Lão tứ, cậu đi ra đây, trước tiên cho tôi xem trạng thái căng cứng của cậu, ông đây và cậu cùng nhau lớn lên, nhưng chưa từng nhìn thấy chức năng sinh lý của cậu thức tỉnh, để tôi xem một chút, coi như không uổng đời này.”
“Cút!”
“Đừng lo, ngay cả dáng vẻ cậu mặc quần thủng đáy, tôi đều đã nhìn thấy, chẳng lẽ cậu còn để ý đến việc tôi nhìn thấy chim chóc của cậu sau khi lớn lên à.”
“Lúc ông đây mặc quần thủng đáy, trong tã của cậu đều là cứt.”
“…” Con mẹ nó, chẳng phải chỉ lớn hơn một tuổi thôi à, có cần làm tổn thương người ta như thế không, thật đúng là không phúc hậu.
Ý Ý mất tự nhiên đứng đó, cô cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông bên cạnh như có như không nhìn mình, cô cảm thấy thật kỳ quái, hỏi: “Chuyện đó… Sao Tứ gia lại phải đi tắm nước lạnh, cơ thể của anh ấy thật sự có bệnh sao?”
Cố Đình Thâm rất muốn cười.
Anh ta không nghĩ đến loại người có tính cách hồ ly như Nam Cảnh Thâm, thế mà lại nhặt được một bảo bối như vậy, cô nhóc này còn non đến mức có thể véo ra nước.
“Cô nhóc, cô nói cho tôi biết, vừa rồi ở trong phòng, cô và Tứ gia làm gì thế?”
Nghe thấy vậy, vẻ mặt Ý Ý xoắn xuýt, tầm mắt buông xuống, dáng vẻ vô cùng đáng thương, cắn môi dưới, gương mặt đỏ bừng giống như kim loại bị nung đỏ.
Nụ cười trên mặt Cố Đình Thâm càng sâu hơn, trong con mắt hồ ly của anh ta là vẻ đã hiểu rõ.