Bộ dáng xấu hổ mở miệng, dáng vẻ hờn dỗi, thật đúng là vô cùng đáng yêu, khó trách khối băng sơn ngàn năm Nam Cảnh Thâm lại thua trên tay cô.
… Gương mặt nóng như thế, đến băng cũng phải tan chảy.
“Hay là để tôi hỏi cô, tôi hỏi gì, cô trả lời cái đó.”
Ý Ý vặn ngón tay, đầu cũng không ngẩng lên: “… Anh hỏi đi.”
“Cô và lão Tứ đã nắm tay rồi à?”
“Ừ…”
“Tiếp theo là hôn?”
“Hôn…”
“Đến bước nào rồi?”
Cố Đình Thâm vội vàng hỏi, chuyện liên quan đến cuộc sống cá nhân của Nam Cảnh Thâm, anh ta và Phó Dật Bạch đều rất thích buôn chuyện, thế nhưng con thỏ trắng trước mắt này vô cùng non nớt, anh ta nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc: “Sau khi hôn môi thì phát triển đến một bước nào hả?”
Anh ta hỏi như thế, Ý Ý vậy mà thật sự nhớ lại.
“Sau đó… Tôi bị ném ra ngoài, hình như nghe thấy được tiếng kéo khóa.”
“Khóa quần ư?”
Giữa trán Cố Đình Thâm nhảy lên một cái, không che giấu hết được sự hưng phấn, anh ta không có hỏi lại, kết quả đã quá rõ ràng, nếu lão tứ tiến hành đến bước cuối cùng, Ý Ý đâu còn dáng vẻ ngây thơ như thế, càng đừng nhắc đến việc có thể ra ngoài một cách nguyên vẹn, lão tứ cũng không cần thiết phải ở bên trong tắm nước lạnh để xua đi dục vọng trong người.
Lúc này, cửa phòng nhà vệ sinh mở ra.
Phó Dật Bạch đang dùng sức đập cửa, lúc này không kịp thu lại, Nam Cảnh Thâm đứng sang bên cạnh để cho anh ta lao vào, khiến dáng vẻ anh ta vô cùng thê thảm.
Đầu Phó Dật Bạch đập về phía trước bồn rửa mặt, anh ta vội vàng đưa tay ra chống đỡ mới tránh cho việc đầu bị nở hoa, nhưng đống chai lọ trên đó đều rơi xuống.
“Cậu không giúp đỡ tôi chút à!”
Nam Cảnh Thâm nhìn cũng không nhìn anh ta, đi ra khỏi nhà vệ sinh, một thân áo sơ mi trắng và quần tây, không tìm ra chút dấu hiệu lộn xộn và chật vật nào.
… Chất lượng quần áo tốt, thật đúng là không giống nhau.
Cửa phòng bao bỗng nhiên lại bị đạp một nhát.
Lực rất lớn, giống như vẫn tiếp tục gắng gượng chống đỡ, hai người kia vẫn đứng ở cửa dây dưa đến cùng không chịu từ bỏ, thở hổn hển mắng: “Tôi không tin đêm nay cô có thể ở trong đó cả đêm.”
Ý Ý thiếu chút nữa quên mất hai người kia, một tiếng mắng chửi này làm cho cảm xúc e sợ trước đó đều lộ ra.
Nam Cảnh Thâm đi lên hai bước, đi đến trước gót chân của cô, đứng thẳng tắp, cô không có để ý đến ai đang đứng bên cạnh mình, theo bản năng trốn ra sau anh, chờ đến khi đến gần mới ngửi được hơi thở quen thuộc.
“Tứ gia.”
Cô bắt lấy cánh tay của Nam Cảnh Thâm: “Anh có thể đuổi bọn họ đi được không?”
Người đàn ông buông tầm mắt xuống, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn bàn tay trắng nõn của cô, trong lòng anh sinh ra cảm xúc khác thường.
Giây phút gặp nguy hiểm còn biết ỷ lại vào anh, rất tốt, có tiến bộ.
Ánh mắt thâm thúy của anh đảo qua cô: “Cô đi theo bên cạnh tôi, đừng nói gì, Tứ gia sẽ dạy cho cô một bài học, sau này đừng có ngu ngốc như thế nữa.”
Lời lẽ rất chính đáng, dáng vẻ nghiêm túc, Ý Ý rất khó đem anh và người đàn ông có dáng vẻ lưu manh kia thành một người, trong lòng vô duyên vô cơ sinh ra loại cảm giác, anh là người đáng để cô tin cậy.
Cho dù cô không biết bài học mà anh đang nói đến là gì.
Bên ngoài cửa, giám đốc Tô và giám đốc Lưu không ngừng dùng tay đập cửa, tay đập đến mức đau đớn, chân cũng tê dần, cơn say đã giảm đi hơn một nửa, giờ phút này trong đầu họ chỉ còn tràn đầy phẫn nộ, chuyện ngủ với người phụ nữ kia hay không, không còn quan trọng nữa, quan trong là hiện tại với địa vị hiện nay của giám đốc Lưu, không ai dám tát ông ta.
Đêm nay cho dù phải ở ngoài cửa, ông ta nhất định phải giết chết người phụ nữ kia.
“Móa nó, còn đứng ì ra đó làm gì, mau đi lấy đồ, không thể dùng chân đạp cửa thì dùng dao!”