Không biết lấy dũng khí từ đâu, Ý Ý đột nhiên giữ lấy cổ áo sơ mi của anh, kéo anh về phía mình…
Thế nhưng cái miệng nhỏ nhắn của cô lại không chạm vào mặt hay môi của anh, mà chính là hôn vào không khí.
Hai mắt đang nhắm chặt của Ý Ý hơi hé ra, đập vào mắt cô là quai hàm anh, lên trên một chút là một ánh mắt sâu xa đang lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Cảm giác khuất nhục và quẫn bách càng lúc càng hiện ra rõ ràng trong đầu cô, cô thật sự rất muốn tát mạnh một cái vào mặt mình.
Trong ánh mắt anh không chứa đựng một chút tình cảm nào cả.
Bàn tay nhỏ của cô hơi cứng lại, sau đó rời khỏi cổ áo anh, Tiêu Ý Ý nhìn chằm chằm vào chiếc cổ áo bị mình làm cho nhăn nhúm, ngạc nhiên hỏi: “Tôi làm không tốt ư?”
Nam Cảnh Thâm cúi đầu xuống, giọng nói trầm thấp, tay anh nâng cằm của cô lên: “Lần trước, ở trước mặt tôi, cô còn nói rất yêu chồng mình, hiện tại lại chủ động hôn tôi, loại cảm giác ngoại tình trong hôn nhân, rất thoải mái ư?”
Người Ý Ý run lên, trong khoang mũi của cô đều là hơi thở mát lạnh sau khi hút thuốc của anh, mi mắt cô run rẩy, vội vàng buông tầm mắt xuống, sửng sốt nhìn chiếc dây thắt lưng sẫm màu trên hông anh, thật lâu sau, cô mới nhỏ giọng nói: “Tôi đâu còn cách nào khác…”
Tiêu Ý Ý cố tình tránh đi câu hỏi của anh, giọng nói giống như đang lẩm bẩm, lại dường như chỉ đang đảo quanh khóe môi, sau khi nói xong, chóp mũi của cô thật đúng là đỏ lên, trong mắt nhanh chóng có một tầng hơi nước.
Dáng vẻ thật đúng là điềm đạm đáng yêu.
Ở cùng anh, khó xử và không tình nguyện như vậy sao?
Ánh mắt lạnh lùng và nham hiểm của Nam Cảnh Thâm vô thức trở nên dịu đi, đôi môi mỏng gợi cảm hơi nhếch lên, nhưng trên mặt không thể hiện ra cảm xúc gì.
Một giây sau, bàn tay để ở sau gáy của cô bỗng nhiên ra tăng sức, áp đầu của cô xuống dưới, khàn giọng nói: “Được rồi, tôi sẽ dạy cô biết nên làm như thế nào.”
Không phải chỉ là hôn môi thôi ư?
Trong phim truyền hình đều là hôn qua mấy lần rồi mang thai, vừa rồi trong video mà Nam Cảnh Thâm cho cô xem cũng chỉ có hôn mà thôi, vị phó tổng giám đốc đẹp trai trước mặt này, có cần thiết phải vội vã như thế không?
Dưới ánh đèn, môi của anh áp sát đến, dưới làn da mỏng, trong nháy mắt Ý Ý cảm thấy máu trong người mình như sôi lên, nóng đến mức mặt cô đỏ bừng, cô nâng tay lên, chống đỡ trên bả vai anh, không chút do dự đẩy Nam Cảnh Thâm ra.
Nam Cảnh Thâm nhíu mày, cả người trướng đến phát đau: “Cô hối hận rồi à?”
Ý Ý lắc đầu, dùng sức nắm chặt bàn tay đang đẩy bả vai anh ra: “Tứ gia, anh, anh không có bệnh chứ, tôi đang nói đến bệnh trên người…”
Nam Cảnh Thâm sững sờ, sau khi kịp thời phản ứng, anh thật đúng là hận không thể xé nát cái miệng nhỏ nhắn chuyện gì cũng dám nói.
Cánh tay đang để trên hông cô dùng sức nhéo một cái, cắn răng nghiến lợi nói: “Có, tôi bị HIV thời kỳ cuối, lần trước sau khi ngủ cùng cô, tôi đã truyền cho cô.”
“Vậy tôi từ bỏ, ừm…”
Cô còn chưa có nói xong liền bị anh chặn lại.
Bây giờ đã quá muộn để nói câu không muốn.
Ý Ý ngây người một lúc, ngay lúc cô muốn giãy dụa, Ý Ý phát hiện ra cơ thể mình đã bị anh siết chặt, sức lực của bàn tay đang giữ chặt lấy gáy cô không nặng không nhẹ, nhưng đủ để cho cô không tránh thoát ra được.
Kỹ thuật hôn của Nam Cảnh Thâm rất tốt, ít nhất dưới cái nhìn của cô là như thế, bởi vì đối với chuyện kết hôn, cô vẫn luôn ngu dốt.
Cả người Ý Ý ngơ ngác, hoàn toàn bị anh dẫn dắt.
Theo thời gian trôi qua, nụ hôn này càng lúc càng phát triển theo hướng mất khống chế.
Đúng lúc này, Nam Cảnh Thâm chủ động kết thúc nụ hôn.
Đôi mắt đang híp lại của cô còn chưa có hoàn toàn mở ra, ánh mắt cô mơ màng muốn đi tìm kiếm gương mặt anh, cái tay đang giữ lấy gáy cô đột nhiên dùng sức, áp sát mặt cô vào xương quai xanh của anh.