Nửa đêm hôm đó, Uyển Uyển mệt mỏi trong lòng trầm lắng chìm sâu vào giấc ngủ. Lệ Nhiên Hi ngồi ở đầu giường không hề chợp mắt cho đến khi rạng sáng.
Buổi sáng, Khởi Phi vừa nhìn thấy Uyển Uyển liền ngẩn người: "A, tiểu gia hỏa, hôm qua không phải anh hai đã đưa em về sao? Chẳng lẽ mình bị ảo giác à?"
Lệ Nhiên Hi nắm tay Uyển Uyển đi vào nhà ăn, anh lạnh lẽo liếc nhìn Khởi Phi: "Vậy em nên tự hủy hai mắt của mình đi, dù sao nó có cũng không dùng đến"
Khởi Phi tiếp tục mạnh miệng nói: "Aizz, anh hai à nói chuyện với anh thật là mệt. Ngày hôm qua còn là huynh đệ sống chết vì nhau, hôm nay lại bảo em tự hủy hai mắt"
Ai ngờ Lệ Nhiên Hi càng không để ý tới anh, đi thẳng tới phòng bếp giúp Uyển Uyển làm bữa sáng. Ai có thể ngờ rằng một người đại ca anh tuấn ngạo nghễ lúc nào cũng mặc tây trang bây giờ lại đeo tạp dề? Uyển Uyển hai tay ôm lấy má, mỉm cười dõi mắt nhìn theo bóng lưng Lệ Nhiên Hi đang mãi bận rộn.
Khởi Phi đột nhiên áp sát cô, trong mắt hiện lên vẻ mờ ám: "Tiểu tử, anh hai ta rất đẹp trai, nếu không lấy thân báo đáp... A!"
Còn chưa kịp nói xong thì đã bị tiếng rên la cắt ngang, Khởi Phi mắt ngấn lệ, ôm đầu, hai mắt tỏ vẻ đáng thương nhìn Lệ Nhiên Hi.
Lệ Nhiên Hi đem trứng ốp la vừa làm xong đặt trước mặt Uyển Uyển, giọng nói nhỏ nhẹ khác xa với cách nói chuyện với người khác: "Đừng để ý đến nó, em ăn trước đi, ăn xong anh đưa em đến trường"
Uyển Uyển gật đầu cầm lấy đĩa bắt đầu ăn.
Khởi Phi nước mắt dâng trào, đáng thương chu môi nói: "Anh, em cũng muốn ăn sáng..."
Lệ Nhiên Hi ngoái đầu lại, nhíu mày. "Có tay không biết tự làm sao? Nếu không làm được thì chặt tay luôn đi"
Phiá sau truyền đến tiếng cười của Uyển Uyển, Khởi Phi như bị hắt nước vào mặt sờ sờ mũi mình, cũng đành phải đi vào bếp tự làm đồ ăn sáng.
Nếu anh còn không làm thì ngay cả hai chân này cũng chẳng thể giữ nổi.
"Em ở đây chờ anh, anh đi lấy xe"
Sau khi ăn xong, Lệ Nhiên Hi rời khỏi nhà.Uyển Uyển gật đầu ra hiệu, Lệ Nhiên Hi đi vào gara. Nhưng vừa mới đi chưa được hai bước anh đã quay lại tháo chiếc khăn choàng cổ trên người xuống mang vào cho cô.
"Anh Nhiên Hi, em không lạnh"
Anh tỉ mỉ đem khăn choàng quấn kín cổ cô, chóp mũi của cô đỏ bừng vì lạnh: "Em không lạnh, nhưng anh nóng. Mang vào đi, cơ thể em không khỏe, coi chừng bị cảm lạnh."
Trong lòng cô trào lên cảm giác ấm áp, so với khăn quàng này còn ấm hơn. Cô gật đầu, nhu thuận đứng ở bên ven đường chờ Lệ Nhiên Hi lấy xe ra.
Lúc này một chiếc xe màu đen cao cấp phóng tới. Thân xe được thiết kế theo kiểu hình giọt nước, những tia nắng ban mai chiếu vào khiến chiếc xe càng trở nên xa hoa chói mắt.
Loại xe này rất ít thấy, trên thế giới rất hiếm sản xuất xe loại này. Nhưng Uyển Uyển lại không thấy hứng thú lắm, chỉ quay đầu nhìn về phái gara thầm nghĩ sao Lệ Nhiên Hi mãi chưa ra.
Nhưng đột nhiên chiếc xe cao cấp dừng lại ở ngay cạnh cô. Chiếc kính xe màu tối hạ xuống, hệ thống điều hóa bên trong khẽ hà hơi ra ngoài cửa sổ.
Uyển Uyển xoay người lại nhìn trong mắt có chút đề phòng, ở trước mắt cô là một gương mặt ngoại quốc đang cầm trên tay tờ giấy.